SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

   Lúc này, từ xa bắt đầu truyền tới tiếng xé gió phi hành. Rất nhanh, liền có bốn thân ảnh rơi vào bên cạnh hai người bọn họ. Phân biệt là Kha Nương, Trình Húy, Lăng Thịnh Nam cùng một tiểu nam hài.
   Ba người đầu, dung mạo vẫn cùng nhiều năm trước không có quá nhiều thay đổi. Chỉ là nhiều hơn một chút khí tức trầm ổn.
   Nam hài bên cạnh bọn họ, thoạt nhìn chỉ khoảng bảy tám tuổi, mặc một bộ hoa phục màu chàm. Gương mặt tuy non nớt, nhưng lại sớm lộ ra vài nét anh tuấn, vượt xa người thường.
   "Hàn Thiên ca ca." Trình Ân nãi thanh nãi khí chào hỏi Hàn Thiên.
   Những năm này, Hàn Thiên rất hay đến Đoạn Đao Môn, thay Lục Trường Sinh hỏi thăm sức khoẻ của phu thê Trình Húy, thuận tiện giúp đỡ Lăng Thịnh Nam làm một ít việc lặt vặt.
   Đôi khi còn sẽ mang đến không ít kỳ trân dị thảo, hoặc đồ chơi mới lạ cho Trình Ân.
   Cho nên, thái độ của bốn người bọn họ đối với hắn, cũng đều tốt vô cùng.
   "Bá phụ, bá mẫu, tỷ tỷ, Tiểu Oa." Hàn Thiên nghiêng đầu cười nhạt. Sẵn tiện lại ôm lấy Trình Ân, đem y đặt trên cánh tay.
   Nhìn bộ dạng này của hắn, Trình Húy chỉ có thể thở dài.
   Mà những việc hắn làm trong 8 năm, cũng đã triệt để thuyết phục Kha Nương, khiến bà buông xuống khúc mắc về việc Lục Trường Sinh vì cứu hắn nên mới rơi vào vết nứt thời không.
   Lăng Thịnh Nam thì không cần phải nói. Là người thấu tình đạt lý, nàng liền thay mặt hai người bọn họ nói ra lời trong lòng :"Chúng ta biết được công tử hôm nay sẽ đi vào hỗn độn khí lưu. Cho nên mới đặc biệt tới đây đưa tiễn ngươi."
   "Việc năm đó, chúng ta cũng đã sớm buông xuống. Đó không phải là lỗi của công tử, nên công tử không cần phải tự trách. E là Sinh nhi biết được, cũng sẽ không vui lòng."
   "Mong công tử tự mình bảo trọng, thượng lộ bình an."
   Nhìn ba vị trưởng bối, đồng thời cũng là thân nhân duy nhất còn sót lại trên đời của Lục Trường Sinh. Hàn Thiên liền thật sâu khom lưng, cúi đầu tuyên thệ.
   "Xin chư vị cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ mang Sư Tỷ trở về bằng bất cứ giá nào." Nói nói, hắn lại hơi ngừng lại một chút, trang trọng tự nhủ.
   "Hơn nữa, đa tạ cát ngôn của chư vị, ta nhất định sẽ cẩn thận hết sức có thể."
   "Bởi vì cái mạng này của ta, là do y từ trong gang tấc cứu trở về. So với bất kỳ ai khác, ta sẽ càng trân quý mạng của mình."
----------------------------
  "Nguyệt Diệm, ngươi nói xem, chủ nhân của ngươi rốt cuộc là đang ở đâu?"
   Hàn Thiên thở dài, bàn tay lại theo bản năng vuốt ve Nguyệt Diệm Kiếm đang đeo bên hông. Mỗi khi trong lòng rối loạn, hắn đều sẽ làm vậy. Đây cũng đã trở thành thói quen nhiều năm qua của hắn.
   Mà lúc này, Nguyệt Diệm Kiếm cũng khẽ phát sáng. Giống như là đáp lại lời hắn.
   Hàn Thiên chu du trong hỗn độn khí lưu suốt hai ngày. Nhưng vẫn thủy chung không tìm thấy được người mà mình muốn tìm.
   Rốt cuộc, hắn chỉ có thể đổi mục tiêu sang Ma giới, mở một lỗ hổng nhỏ tiến vào trong.
   Vừa mới đi vào, Hàn Thiên liền đã bị ma khí bên trong làm choáng ngợp. Nhưng may mắn là đã sớm chuẩn bị tâm lý từ trước. Nên hắn cũng lập tức điều động linh khí, đem ma khí bài trừ.
   Làm xong hết thảy, Hàn Thiên mới đưa mắt đánh giá khung cảnh xung quanh. Nhưng vừa nhìn, chân mày của hắn liền cau lại thành hình chữ xuyên ( 川 ).
   Mặc dù đã nhìn qua vô số ghi chép miêu tả về Ma giới, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình huống nơi này, tâm Hàn Thiên vẫn không khỏi chùng xuống.
   Nếu nói hoàn cảnh ở Nhân giới là thiên đường, thì nơi đây hoàn toàn chính là nhân gian luyện ngục.
   Phóng nhãn khắp chân trời đều là một mảnh đỏ tươi như huyết sắc, ánh mặt trời vô cùng yếu ớt, phảng phất như không có sự thay đổi giữa ngày và đêm.
   Mặt đất khô cằn, tạo thành từng đầu khe rảnh thật sâu, chằn chịt khắp nơi.
   Khí hậu ác liệt đến mức, ngay cả một ngọn cỏ khô, một đầu độc trùng cũng không tồn tại được. Ngay cả một tia sinh cơ cũng không có. Căn bản không phải là Tây Mạc có thể so sánh được.
------------------------------
   Lúc này, có một thân ảnh nhỏ xinh đang rảo bước dọc theo sườn núi cằn cỗi.
   Đây là một tiểu oa nhi có bộ dạng chỉ khoảng 3, 4 tuổi. Ngoại hình tinh xảo như búp bê sứ, bụ bẫm đáng yêu tựa như đồng tử bên cạnh bồ tát.
   Nói thì nói vậy, nhưng thực chất, dung mạo của y lại mang theo một cỗ tà tính. Mái tóc trắng ngắn ngang vai, đồng tử cũng nhuộm lên một màu xám bạc. Chỉ cần nhìn chăm chú liền khiến người cảm thấy rợn sống lưng.
   Y mặc một bộ bạch y ngắn tay, phối hợp với một cái quần dài. Hai chân ngắn ngủn, trông có phần buồn cười.
   Nếu có mấy lão bất tử của Nhân giới ở đây. Thì rất có thể sẽ trực tiếp nhảy cẫng, hô to : Ma đầu, chạy đi đâu!
   Phải, tiểu oa nhi bát diện linh lung này cũng không phải ai khác, chính là một trong tứ đại ma đầu của Ma giới - Bạch Hổ hộ pháp.
   Khoả khỏa là một lão quái vật, niên kỷ cũng chỉ có thể dùng năm chữ số đến hình dung.
   Nhưng lúc này, không giống với bộ dáng ma uy cái thế lúc đối diện với tu sĩ nhân tộc. Bạch Hổ lại giống như tiểu hài tử nhà người ta mà phồng má hờn dỗi, giậm chân oán trách.
   "Các ngươi một đám thối tha, suốt ngày chỉ biết ức hiếp ta. Ta chỉ là ăn nhiều một chút thôi mà, ta vẫn còn đang trong tuổi lớn a."
   "Hừ hừ, thế mà lại đi báo cáo với chủ thượng, làm ngài cười nhạo ta."
   Chỉ là, đang cúi đầu nghiến răng nghiến lợi. Giống như nhận ra điều gì, Bạch Hổ bỗng dưng lại ngẩng đầu, song đồng chậm rãi thu hẹp lại.
   Rất nhanh, liền câu lên một nụ cười lạnh giá :"Nhân tộc không biết sống chết, cư nhiên lại dám tới nơi đây."
   "Vừa hay, tâm tình của bổn tọa đang không tốt, vậy liền bắt ngươi tới trút giận đi."
   Âm thanh vừa rơi xuống, tàn ảnh của Bạch Hổ liền đã hòa vào trong không khí, theo gió cuốn đi.
-----------------------------
   Hàn Thiên vừa mới đặt chân xuống đất, chưa kịp quan sát điều gì thì đã lập tức nhận ra có một luồng khí tức cường đại đang nhanh chóng tiếp cận.
   Vừa ngẩng đầu, đập vào mắt hắn chính là một luồng quang mang sượt qua bầu trời, tựa như đạn pháo bắn tới với tốc độ đáng sợ.
   "Nhân tộc oa nhi, đi chết!"
   Âm thanh này vừa truyền vào tai, không quản thứ đó là gì. Hàn Thiên trước hết liền đã vận hết sức lực vào chân phải, một cước đá tới.
   Mà nhìn thấy động tác này của hắn, Bạch Hổ liền cười lạnh, đúng là không biết sống chết mà. Bản thân y tu luyện ngạnh công, đã sớm luyện thành ma thân. Muốn dùng nhục thể ngạnh kháng y, đó thuần túy là lấy trứng trọi đá a.
   Ít nhất là ngoại trừ chủ thượng ra, thì chưa có kẻ nào có thể làm thương tổn tới ma thân của y cả.
   Chỉ là, một khắc nắm tay đấm vào trên lồng ngực của Hàn Thiên. Bạch Hổ chỉ cảm thấy bản thân giống như đang đập tay vào tinh thiết, đau đớn ập tới, tựa như cả cánh tay đều sắp đứt đoạn.
   Lúc này, một cước của đối phương cũng rơi vào trên bụng của y.
   Ngay tức khắc, cơ thể Bạch Hổ liền giống như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, va vào trên sườn núi, sau đó mới chậm rãi rớt xuống.
   Khó nhọc phun ra một ngụm máu, Bạch Hổ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã lệch khỏi vị trí. Đồng thời lại không khỏi kinh hãi vì sức lực của tên tu sĩ nhân tộc này.
   Nhưng là, kinh hãi thì kinh hãi, nhưng y cũng không e ngại. Trái lại, chiến ý lại càng thêm sôi sục. Từ trên mặt đất ngồi dậy, chuẩn bị tái chiến lần nữa.
   Thế nhưng, dị biến phát sinh kế tiếp lại giống như một thùng nước lạnh giội tắt chiến ý cùng lửa giận trên người y.
   Chỉ thấy, bởi vì bị y đập trúng. Cả ngọn núi lớn sau lưng cũng bắt đầu lung lay qua lại. Sau đó liền giống như đậu hũ đồng dạng, ầm ầm đổ vỡ.
   Bạch Hổ cứng ngắc quay đầu, nhìn lấy một mảnh hoang phế sau lưng mình. Ngay sau đó, liền phát ra một tiếng gào tê tâm liệt phế :"Không!"
   Ma chủ thường xuyên ai oán về diện tích Ma giới quá nhỏ.
   Đối với mỗi một tấc đất, ngài ấy đều vô cùng quý trọng. Nếu để ngài ấy biết, y làm sập cả một ngọn núi lớn, thì ngài ấy có thể hay không sẽ đem y làm thành thịt hổ bảy món a!??
   Nghĩ tới bộ dạng lúc nổi giận của Ma chủ, Bạch Hổ chỉ cảm thấy phong tiêu tiêu hề Dịch thuỷ hàn, nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
  ( Nguyên văn :
  ‎Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
  Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
   Dịch :
  Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê,
  Tráng sĩ một đi không trở về.
  ‎     -Dịch thủy ca )

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi