SƯ ĐỆ! NGƯƠI YÊU NHẦM NGƯỜI!

  Thấy Bạch Hổ ngồi dậy, Hàn Thiên liền lập tức lao nhanh tới, chuẩn bị hướng y xuất thủ.
   Chỉ là, ngay khi chỉ còn cách chưa tới một trượng, Bạch Hổ bỗng dưng lại giơ tay hô to :"Ta đầu hàng, ta đầu hàng, đừng đánh nữa!"
   Nếu ngươi còn tiếp tục làm hư địa vực Ma giới, Ma chủ sẽ nổi trận lôi đình a!
   Đối diện với lửa giận của chủ thượng nhà mình. Không dám khiêu khích, nên Bạch Hổ chỉ có thể nhận túng.
  Nhìn thấy kẻ này đầu hàng đến dứt khoát như vậy. Hàn Thiên mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh nhẹn phong bế mệnh môn của y để đề phòng bất trắc.
  Sau đó mới nắm cổ áo, đem y xách lên.
   "Bỏ ta xuống, oắt tiểu tử nhà ngươi mau thả ta xuống!" Đôi chân nhỏ không ngừng huơ loạn trong không khí, Bạch Hổ liền nổi giận giãy giụa.
   Không quản Bạch Hổ, một tay Hàn Thiên lại lấy ra một bức tranh, đem nó giơ đến trước mặt y, hỏi :"Ngươi có biết người trong tranh này là ai không?"
   Mặc dù không đoán được thân phận của Bạch Hổ. Nhưng với tu vi của y, Hàn Thiên cảm thấy thân phận của y ở ma tộc khẳng định cũng sẽ không thấp. Rất có thể sẽ giúp hắn tìm được Lục Trường Sinh.
   Vốn đang giãy nảy, một khắc nhìn thấy bức họa này, đôi mắt Bạch Hổ liền hơi nheo lại, ngay cả việc huơ tay cũng quên đi, trầm giọng hỏi :"Ngươi tìm ngài làm gì?"
   "Ngươi nhận biết y?" Vốn cũng không có bao nhiêu hy vọng, nhưng nghe ngữ điệu của Bạch Hổ, Hàn Thiên liền không tài nào bình tĩnh được, vội vàng hỏi.
   Hai mắt lướt qua một vệt thâm sâu, linh quang vừa động, Bạch Hổ liền câu môi cười đạo :"Đương nhiên là nhận biết rồi."
   Mặc dù không biết kẻ này tìm ngài là có rắp tâm gì. Nhưng không sao, chỉ cần y tương kế tựu kế, đem hắn dẫn đến trước mặt chủ thượng. Thì đến lúc đó, hắn cũng sẽ không lật nổi sóng gió gì nữa.
   "Thật?"
   "Kia y ở đâu, mau đưa ta đi tìm y." Hàn Thiên sốt sắng nói, vẻ kinh hỷ không chút nào che lấp.
   8 năm, hắn đã chờ đợi trong vô vọng hết 8 năm.
   Nhưng khi hắn đã gần như mất đi hy vọng, thì vết tích của y lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Hỏi hắn làm sao có thể không vui cho được?
   Cười lạnh trong lòng, đáy mắt ẩn chứa gian xảo, Bạch Hổ liền ra vẻ khó xử nói :"Cái này thì hơi khó a. Dù sao người ngươi cần tìm cũng không phải người bình thường..."
   "Không phải người bình thường?" Vốn đang mừng rỡ không thôi. Nhưng nghe Bạch Hổ nói thế, Hàn Thiên liền không khỏi nghiêm túc lại.
   Đúng vậy, bởi vì niềm vui bất ngờ, hắn suýt chút nữa liền đã quên, y đã biến mất tận 8 năm rồi. Khoảng thời gian này, cũng không biết y đã phải tao ngộ những gì...
   "Đúng vậy. Bắt đầu từ 8 năm trước, người nam nhân này đã xuất hiện ở Ma giới. Bởi vì dung mạo xinh đẹp, nên y được tân Ma chủ của chúng ta coi trọng, lập thành đạo lữ..."
   "Đạo lữ?" Âm lượng của Hàn Thiên có hơi nâng cao, trong mắt đều là chấn kinh.
   Ma giới từ lâu đã sớm không có Ma chủ. Nhưng một nước không thể không có người đứng đầu. Cho nên, đối với việc bọn họ có tân Ma chủ, Hàn Thiên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
   Nên thứ làm hắn đờ đẫn, chính là hai chữ đạo lữ này...
   Không chú ý đến trạng thái chết chân của Hàn Thiên, Bạch Hổ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt :"Đúng vậy, chính là đạo lữ a. Ban đầu là Ma chủ của chúng ta cưỡng ép y làm đạo lữ. Nhưng về sau, Y liền chậm rãi ưa thích Ma chủ và nơi này rồi, tự nguyện ở lại đây không muốn đi nữa."
   "Hai người bọn họ luôn tương kính như tân. Thậm chí nô tài trong Ma cung còn thuật lại rằng, cả hai chính là hằng đêm sênh ca, ân ái triền...miên...khục...ngươi làm gì vậy...khụ khụ...mau bỏ tay..."
   Vừa nói được một nữa, cổ của Bạch Hổ liền đã bị đối phương bóp lấy, hơn nữa lực đạo còn ngày càng tăng cao, ngay cả gân xanh đều bị ép nổi lên. Khiến Bạch Hổ chỉ có thể dùng tay nhỏ đập vào cánh tay hắn, phản kháng.
   Những lời Bạch Hổ nói, tựa như từng thanh, từng thanh chùy sắt không ngừng nện vào đầu Hàn Thiên. Khiến đầu óc hắn 'ong ong' rung động, hai mắt bắt đầu sung huyết.
   Đạo lữ của Ma chủ...
   Bị cưỡng ép...
   Ưa thích...
   Tương kính như tân...
   Hằng đêm sênh ca, ân ái triền miên...
   Tưởng tượng đến ái nhân trong lòng bị người cưỡng đoạt, còn yêu thích người khác, cùng đối phương kết thành đạo lữ, ngày ngày thừa hoan dưới thân nam nhân đó...
   Một đoàn hỏa khí liền nghẹn ở ngực Hàn Thiên, khiến hắn không khống chế nổi mà trực tiếp hộc ra một ngụm tiên huyết.
   Bạch Hổ :..................
   A, uy, ngươi đừng có mà ăn vạ. Bỗng dưng hộc máu là có ý gì, ta chưa làm gì ngươi cả a.
   Bị tiên huyết văng đầy mặt, Bạch Hổ chỉ một mặt mộng bức, không hiểu gì cả.
   Bạch Hổ vốn còn định nói gì, nhưng lúc này, Hàn Thiên bất chợt lại buông lỏng tay, thả y ra.
   Hơi ngẩng đầu nhìn sắc mặt của hắn, Bạch Hổ ngay tức khắc liền bị kinh trụ.
   Lúc này, vẻ mặt của hắn đang vặn vẹo đáng sợ, tròng mắt đều là tơ máu, tràn đầy hung ác cùng bạo ngược.
   Hắn khàn giọng, mệnh lệnh Bạch Hổ :"Đưa ta đi Ma cung."
   "Ực, cái đó..." Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Thiên, Bạch Hổ liền có chút sợ, theo bản năng muốn chối từ, khẩn trương nuốt nuốt nước bọt.
   Chỉ là, một cái liếc mắt lạnh lẽo thấu xương của Hàn Thiên, lại khiến Bạch Hổ đem hết thảy lời muốn nói nuốt ngược trở về, chỉ có thể gật bừa đồng ý.
   Lúc này, hắn mới lãnh ngạnh thu hồi tầm mắt. Chỉ là, hung quang cùng sát khí bên trong mắt không chỉ không giảm, trái lại còn tăng thêm.
   Hắn đã gấp không chờ nổi muốn đem ái nhân cướp trở về.
   Về phần tên Ma chủ đó...từng đao, từng đao một lăng trì là được rồi.
------------------------------
   Diện tích của Ma giới không chỉ không lớn, trái lại còn phải nói là vô cùng nhỏ. Sơ lược cũng chỉ to bằng Trung Châu của Nhân giới mà thôi.
   Trong khi đó, một nửa địa vực đều là tử địa, bị oán khí ăn mòn. Chỉ có thể nhìn mà không dùng được.
   Càng tiến sâu vào trong, oán khí trong thiên địa mới dần dần phai nhạt. Bắt đầu có sự sống xuất hiện. Mặc dù chỉ là một ít cỏ khô, cây chết, cùng vô số ma vật cấp thấp không có linh trí.
   Sau khi vượt qua vài đợt ma vật đột kích, Hàn Thiên mới xách theo Bạch Hổ tìm tới thành trì duy nhất của Ma giới - Uổng Tử thành.
   Nơi đây mặc dù cũng có cư dân, nhưng mọi thứ vẫn như cũ hoang tàn khôn cùng. Trái ngược hoàn toàn với sự phồn hoa của Nhân giới.
   Người người thần sắc phờ phạc, xanh xao vàng vọt. Tựa như phàm nhân vừa trải qua một trận ôn dịch vậy.
   Hàn Thiên thu hồi tầm mắt, rất nhanh, cả hai liền xuất hiện trước một tòa cung điện. Mặc dù cũng không lớn, so với Vạn Kiếm tông còn phải nhỏ một vòng. Nhưng nếu cùng những kiến trúc xung quanh so ra, thì liền đã rất 'xa xỉ'.
   Vừa thấy Hàn Thiên rơi xuống, một hàng ma binh thủ vệ trước cửa cung liền đã đem đầu thương chỉa vào người hắn, toàn thân căng thẳng :"Nhân tộc từ đâu tới? Người đâu, mau đi vào bẩm báo cho hộ pháp."
   "Khoan đã." Lúc này, bị Hàn Thiên xách trong tay giống như xách con gà con, Bạch Hổ cũng vội vàng khoát tay ngăn cản, lấy ra lệnh bài của mình :"Mau đi báo cho Ma chủ và ba vị hộ pháp khác, nói là tam hộ pháp có đại sự muốn bàn bạc ở đại điện."
   Bạch Hổ biết rõ, với tu vi Trúc Cơ của đám ma binh này, căn bản là không thể ngăn được Hàn Thiên. Cho nên liền không muốn bọn họ phí công phí sức.
   Nhận ra Bạch Hổ, tên ma binh này cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy vào bẩm báo.
   Không lâu sau, dưới ánh mắt cảnh giác của người trong Ma cung, Hàn Thiên cũng thuận lợi đi vào đại điện.
   Đại điện cũng xem như to lớn, dưới chân trải một lớp thảm đen. Dọc theo hai bên cũng thắp lên từng ngọn đèn dầu, phía sau lại đứng từng cái ma tộc, tu vi ít nhất cũng là Nguyên Anh cảnh.
   Mà phía trên bậc thang cao nhất, lại đang đứng ba người. Phân biệt là hai nam một nữ.
   Một nam nhân mặc lục sắc trường bào, xen lẫn từng đầu hoa văn thủy long, sống động như thật. Gương mặt lạnh lẽo như băng, một bộ người sống chớ gần.
   Đứng cạnh hắn, lại là một nam tử có điệu bộ hoàn toàn trái ngược. Một bộ hồng y chói mắt, diêm dúa không thôi. Vạt áo hé mở, gần nửa lòng ngực rắn chắc tùy ý phơi bày ra ngoài. Nhưng cố tình lại trang điểm rất đậm. Thậm chí còn hướng Hàn Thiên quăng cái mị nhãn...
   Hàn Thiên :..................
   Cố nhịn xuống cảm giác muốn đập chết tên yêu diễm tiện hóa này, Hàn Thiên chỉ có thể nhìn về phía nữ tử còn lại.
   Nàng này mi thanh mục tú, mặc một bộ nam trang, nếu không chú ý kỹ, liền sẽ cho rằng nàng là một thư sinh văn nhã.
   Rất nhanh, sự chú ý của Hàn Thiên liền rơi vào chỗ chủ vị. Nơi được ba người bọn họ vây quanh, lấy làm trung tâm.
**Sơ bộ nhân vật : Hàn Thiên.
--Thân cao : 1m88. ( bản Alpha ), 1m82 ( bản Beta ), và 1m87 ( bản RC ).
--Sinh thần : 12-9.
--Cung : Thiên Bình.
--Đồ ăn ưa thích : Không có.
--Quan niệm sống : Phải làm sao mới có thể tẩy hết tra trên người đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi