SƯ HUYNH TRÊN ĐỜI ĐỀU ĐEN TỐI

Có phải nàng có bất đắc dĩ khổ tâm gì hay không?
Hôm nay phát hiện mình thế nhưng lại càng ngày càng không bỏ được nàng. Trong xương cốt thế nhưng đã trúng độc của nàng. Vì vậy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phượng U Trần, tái nhợt trên mặt không có bất kỳ huyết sắc, hắn thật sự trúng độc sao? Vì sao cùng lúc tâm nhị sư huynh với nàng vẫn không nhúc nhích?
“Có phải định lực của ta không đủ hay không?” Duẫn Ngọc không nhịn được hỏi
“Ngươi thật sự tự coi nhẹ mình đấy !” Phượng U Trần cười nhạt, nếu bàn về định lực, Duẫn Ngọc không thể kém so với hắn
“A, khi ta ở với nàng thì luôn không nhịn được muốn nàng, vì để cho nàng biết một mình ta cũng có thể thỏa mãn nàng, không cần nam nhân khác, còn hơn cả tuyệt vời tuyệt luân ! Vậy mà nàng giống như là tinh linh, triền miên cùng ta thì bộ dáng mê người, lúc rời đi thì độc lập tuyệt thế đến vậy, nàng rất tốt đẹp, cũng không phải hoàn mỹ bình thường, tốt đẹp để cho ta cảm thấy mình không xứng với nàng!” Duẫn Ngọc nhíu mày, nâng trán thở dài.
“Chẳng lẽ ngươi muốn tặng nàng cho nam nhân khác?” Phượng U Trần cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ cũng chỉ là nữ nhân thôi
“Không muốn. . . . . Dĩ nhiên không muốn. . . . .” . Duẫn Ngọc nhướn lên nụ cười khổ sở
“Nếu không muốn” cũng đừng ở chỗ này ăn năn hối hận, thật ra thì, ngươi ở trong lòng nàng xác thực rất đặc biệt, cũng là nam nhân có địa vị nhất .”
Phượng U Trần khẽ mỉm cười, cử chỉ ưu nhã nói: ” Hôm nay, bất kỳ người đàn ông nào cũng không sánh nổi địa vị ngươi ở trong lòng nàng đâu, nếu ngươi nói buông tha. Ta tin tưởng. . . . . Rất nhanh sẽ có người thay vị trí của ngươi !”
Lời nói Phượng U Trần như sấm sét khiến đỉnh đầu hắn nổ tung, đáng tiếc rượu mời quá nồng, toàn thân vô pháp nhúc nhích.
“Tốt lắm,ta đi làm cho một chén canh giải rượu!”Nói xong, Phượng U Trần đứng dậy đi ra ngoài .
Sau khi Phượng U Trần rời đi, trong phòng an tĩnh khác thường, cũng không người đi lại, cực kỳ thanh tịnh đẹp đẽ, Duẫn Ngọc khẽ mở ra con ngươi, trước mắt xanh um tươi tốt, phía trước cửa sổ vầng nhuộm đóa hoa muôn hồng nghìn tía nở ra, vậy mà ánh sáng ngoài cửa sổ thấu tới chói mắt khác thường, lại để cho hắn nhất thời không mở ra được đôi mắt, chợt có loại điềm báo lạnh lẽo không hề có trước hiện ra, Duẫn Ngọc mẫn cảm thấy thần kinh nhất thời tỉnh táo.
Cao thủ võ lâm lúc say rượu nếu thấy địch tấn công, cũng có thể trong nháy mắt bức bách mình khôi phục thái độ bình thường, sẽ chậm chậm dùng nội lực ép đi mùi rượu!

Nhưng thấy vốn không có một người trong phòng, trong nháy mắt xuất hiện một nam tử mang mặt nạ màu bạc , áo thân hành rất tương tự với ngân diện Độc Ma trong lời đồn đãi chốn giang hồ, mặc dù, mặt nạ bằng bạc của ngân diện Độc Ma đã ở Xuất Vân Quốc khắp nơi buôn bán, nhưng cả người này nổi lên sát khí lẫm liệt , không thể bỏ qua
Ánh mặt trời tà tà chiếu vào, chiếu vào trên người hắn, một tầng kim sắc của vầng ánh sáng ,Duẫn Ngọc nhìn kỹ.
Phát hiện thân hình người này cực đẹp, phong cách mị hoặc mà lành lạnh. Môi đỏ mọng tà mị nhẹ nâng lên. Nhưng so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn, vậy mà cả người mang theo khí thế khát máu không cho phép người bỏ rơi, chân mày Duẫn Ngọc khẽ chau:
“Ngươi là người phương nào?”
Ánh mắt lạnh lùng dưới mặt nạ xem xét kỹ lưỡng hắn, trên mặt hình như không có bất kỳ tình cảm, không bao lâu, lạnh lùng nói:
“Lâm Tuyết Nhan là muội muội ruột của ngươi?”
Khi Duẫn Ngọc nghe được tên Lâm Tuyết nhan thì trong lòng rét, nhất thời lại tỉnh táo thêm một chút, hắn chống đỡ lên thân mình, ngưng mắt nhìn ngân diện nam tử trước mắt, chần chờ nói: ” Ngươi là. . . . .”
Chờ hắn còn chưa có phản ứng, tay của nam tử chợt đưa về phía bên hông, kiếm khí chợt lóe hào quang màu bạc, lạnh lẽo đánh tới cổ họng hắn, một vết vạch kiếm, giống như mãn thiên hoa vũ[*], rực rỡ phóng toi71m, hẳn là một hơi danh kiếm ,bốn phía khói độc vây lượn, sát ý đằng đằng
[*]Mãn thiên hoa vụ: Được dịch là “mưa hoa bay đầy trời”. Đây là tên của 1 tuyệt chiêu phóng ám khí. Khi ra tay thì ám khi bay đầy trời, đối thủ hết thoát. Đây là tuyệt chiêu do Bắc Cái Hồng Thất Công sáng chế để phá bầy rắn của Tây Độc Âu Dương Phong.
Duẫn Ngọc không ngờ hắn thế nhưng lại đột nhiên ra tay, may mà thân thể hắn trải qua bách chiến, nhất thời vọt về phía sau, tránh ra sát chiêu, theo hắn biết, số người có thể thi triển ra chiêu tàn nhẫn như thế, chắc chắn là ngân diện Độc Ma xếp hạng thứ nhất ở trên bảng truy nã, vậy mà mình nước giếng không phạm nước sông với hắn, vì sao hắn đột nhiên công kích?
Đang lúc hắn suy nghĩ phất phơ, ngân diện Độc Ma đã theo đuôi thi triển sát chiêu, muốn đẩy hắn vào chỗ chết miệng ,Duẫn Ngọc tung người né tránh, mặc dù say rượu chợt tỉnh” nhưng bản lĩnh cực kỳ gọn gàng. Rút ra kiếm , tay phải vung mạnh, thanh sáng dài ra, không khỏi hỏi
” Đợi chút, chúng ta xưa nay chưa đụng chạm, vì sao các hạ phải lạnh lùng hạ sát thủ?”
“ Ngươi cầm thú!” Ngân diện Độc Ma lạnh lùng nói

“Lời ấy giải thích thế nào?” Duẫn Ngọc hơi cảm thấy kinh ngạc, tiếp theo hơi giận, nhớ hắn ở giang hồ nhiều năm, còn chưa bao giờ bị người vu oan qua như thế.
“Nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, đường đường Duẫn Ngọc công tử thế nhưng làm chuyện tình không bằng cầm thú thân với em gái mình, thật nên bị thiên đao vạn khắc! Lăng trì xử tử!”
Ngân diện Độc Ma cắn răng nghiến lợi, trong thời gian ngắn, hắn lại đâm ra tam kiếm bén nhọn,.
“Ngươi nói cái gì?” Nghe vậy, tâm Duẫn Ngọc không khỏi bỗng dưng giật mình, “Thủ hạ ta tận mắt nhìn thấy ngươi ý đồ bất chính đối với nàng? Hôm nay Lâm Tuyết nhan đã là nữ nhân của ta, cho nên ta muốn đòi công đạo vì nàng? Giết chết ngươi dâm tặc này!” .
Ngân diện Độc Ma lạnh lùng nhìn hắn. Kiếm quang trong tay bay múa.
“Nữ nhân của ngươi?”
Con ngươi đen nhánh Duẫn Ngọc lạnh lùng nheo lại. Ánh mắt lợi hại lạnh lùng xoay hai vòng chăm chú vào trên người của ngân diện Độc Ma. Hàn ý hiện ra: ” Chẳng lẽ ngươi là một người đàn ông khác kia?”
Ánh mắt hận không thể đem hắn đâm thủng một hố !
Ngân diện Độc Ma cười lạnh nói: ” Cái gì mà một người đàn ông khác? Nàng chỉ có thể có một mình của người đàn ông là ta, cái người ca ca này không bằng cầm thú sao được cho là nam nhân?” .
Trước nãy, hắn ẩn núp ngoài phòng hồi lâu, sau khi nhìn Duẫn Ngọc uống rượu bất ổn, không thể động đậy, đặc biệt chờ Phượng U Trần sau khi rời đi ra tay tập kích, mặc dù đối phó với một người say rượu, thủ đoạn hèn hạ chút, nhưng hắn chỉ cầu xin có thể không sơ hở tí nào. Nào biết hắn còn đánh giá thấp Duẫn Ngọc, đã say rượu, người này lại vẫn có thể phản kích rất nhanh! Chẳng biết tại sao? Hắn cũng không muốn dùng tới thân phận của Thương Quan Ngấn đối mặt với Duẫn Ngọc, dù sao, Ngâm và Thần Long cung lúc trước có hôn ước!
Tình địch gặp nhau, hết sức đỏ mắt,Duẫn Ngọc tức giận bộc phát, nhuyễn kiếm trong tay phải vẫy ra màu đỏ, mang theo lực lượng và tốc độ không có gì sánh kịp đánh tới hắn, như tia chớp bầu trời hung hãn phóng ra, lóe lên ánh bạc, nhất thời cánh tay phải của ngân diện Độc Ma nứt tuôn máu ra

Ngân diện Độc Ma cũng không cam chịu yếu thế, khắp người hiện lên khí tức xơ xác, kiếm như gió tuyết quay cuồng, sấm vang chớp giật.
Trong nháy mắt ở trên người Duẫn Ngọc xẹt qua tam kiếm, đâm rách áo.
Chiêu số hai người vừa nhanh vừa mạnh, hoàn toàn thống hạ sát chiêu, tàn nhẫn,lãnh khốc, khát máu, tập trung tinh thần muốn dồn đối phương vào chỗ chết. Mà trên người hai người đều ở đây không ngừng bị thương . . . . .
Rốt cuộc, hai người mang theo kiên quyết không chết không thôi, đều xuất ra tuyệt kỹ tất sát[*]!
[*]Tất sát: Tăng sát thương bạo kích
Cao thủ đối chiêu, phải giết nhau, hoàn toàn không có khả năng cứu vãn!
Đang lúc thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, chợt thấy một nam tử áo trắng nho nhã đứng ở giữa hai người, bên hông nhuyễn kiếm xoáy ra, ngân quang lóe lên, trong thời gian ngắn ngăn binh khí ở trước hai người , nhảy lên, khẽ gạt, quăng xuống, thế nhưng hoàn toàn hóa giải sát chiêu giữa hai người, cái loại tốc độ đó, quả thực là không cách nào tưởng tượng , may mà hắn kịp thời ra tay ngăn lại. Nếu không hai người dưới tình hình cực độ tức giận, sợ là không để ý né tránh, tất bị thương nặng.
Duẫn Ngọc lui về phía sau hai bước, cảm giác say xông lên đầu, ngồi ở trên giường, sắc mặt trắng bệch mặc dù thân thể đau đến cơ hồ cứng ngắc, khóe miệng ngân diện Độc Ma trước sau đọng một tia cười lạnh, cũng không lĩnh tình, thong dong lạnh nhạt nói: ” Hai người các ngươi đối phó một, thật đúng là vô sỉ chi vưu!” .
Phượng U Trần nghe vậy cũng không tức giận, ưu nhã đứng ở trước mặt hai người, bên môi vẽ ra một nụ cười dịu dàng:
“Xa tới là khách, ngân diện công tử, ngươi đã đến nơi này, không bằng cho ta mặt mũi, có lời gì từ từ nói”
“Ta muốn biết trong đó có phải có hiểu lầm gì hay không?” .
“Hiểu lầm? Ta là tới thay trời hành đạo, tự tay giết kẻ mặt người dạ thú làm bẩn muội muội ruột!”
“Nhị Sư Huynh. Ngươi cần gì khách khí với hắn, hôm nay ta không thể không giết hắn!” Sát khi lóng lánh bén nhọn trong mắt Duẫn Ngọc, bởi vì bị thương. Mồ hôi lạnh trên trán hắn từng viên một hội tụ chảy xuống
Nhìn bọn họ một cái, vẻ mặt Phượng U Trần buông lỏng, ôn nhã cười nói: ” Quả nhiên ngân diện công tử hiểu lầm, thật ra thì Lâm Tuyết nhan cũng không phải là muội muội ruột của Duẫn Ngọc, hai người bọn họ tình đầu ý hợp, sớm có hôn ước! Cho nên các hạ không cần căm phẫn đầy lòng như thế.”
“ Lời ấy thật chứ?” Ngân diện Độc Ma nghe vậy kinh ngạc một chút, từ từ tỉnh táo lại, hắn thật sâu hút một hơi, cảm thấy không thể tin.

“Dĩ nhiên.” Phượng U Trần khẽ mỉm cười
“Hảo một kẻ ở chùa ăn lộc Phật!” hình như Ngân diện Độc Ma giống như không nghe thấy, mặt không vẻ gì đưa mắt nhìn Phượng U Trần chốc lát, chậm rãi đưa ánh mắt xê dịch về Duẫn Ngọc, lạnh lùng nói: ” Coi như hắn không phải là ca ca ruột của nàng, vậy thì như thế nào? Ngươi đã từng dùng sức mạnh đối với Nhan nhi ,phải hay không?”
Giờ phút này, ngân diện Độc Ma bởi vì lòng tự ái nam nhân không cho phép nữ nhân của mình thích nam nhân khác. Tự nhiên muốn tìm một lý do cường đại.
Mặt Duẫn Ngọc lạnh như băng , đối mặt tình địch hỏi vặn khó khăn, con ngươi tản mát ra hàn ý: ” Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng, ngươi có phải dùng sức mạnh đối với Nhan nhi hay không?” tâm tình giống với Duẫn Ngọc, mặc dù đêm qua hắn thương tâm cực kì, nhưng mà giờ phút này lại cho là Nhan nhi của hắn, tất nhiên sẽ không thích nam nhân khác.
“A, ban đầu nàng cường ta trước đấy, ” ngân diện Độc Ma chợt hơi nhếch khóe môi lên ,giọng điệu trở nên dần vô lại
“Ngươi. . . . . . Cái người khốn kiếp này. Ta muốn giết chết ngươi, .” rốt cuộc Duẫn Ngọc không hề duy trì mặt ngoài bình tĩnh của hắn được nữa , tức giận bộc phát.
“Đúng vậy a, có dũng khí thì đừng làm cho người khác nhúng tay, chúng ta đơn đả độc đấu!” Ngân diện Độc Ma khiêu khích nó.
“Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Cái người nàymang theo mặt nạ lén lút không dám gặp người, nhất định là xấu xí kinh thế hãi tục, sợ Nhan nhi nhìn chướng mắt ngươi, dùng độc dược của ngươi tới mê hoặc nàng, có đúng hay không?” thời khắc mấu chốt Duẫn Ngọc không quên công kích kẻ khác, đối với kẻ địch hắn vẫn không khách khí, “Bản công tử ngọc thụ lâm phong, mang mặt nạ là sợ loại người như ngươi nam nhân tự ti, về phần độc dược. . . . . . Ta chỉ cho là nam nhân vô sỉ dùng, thí dụ như các hạ, đối với Lâm Tuyết nhan mà nói,bản công tử chính là độc dược trí mạng nhất.” [*RI: mình không chịu nổi sự tự kỉ của mấy anh này -_- ]
Ngân diện Độc Ma cười nhạo một tiếng ,hai tuyệt thế cao thủ thế nhưng từ Đao Quang Kiếm Ảnh chuyển thành miệng lưỡi sắc bén, âm thầm thúc giục nội lực trong cơ thể điều lý thương thế, vận sức chờ phát động, chuẩn bị cho đối phương thêm một kích trí mạng, bên trong phòng.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua hoa Bạch Ngọc Lan, cành lá sum suê.
Phượng U Trần không nhịn được cười khẽ một tiếng. Nhưng hắn được xem một cuộc kịch hay, đáng tiếc người khởi xướng cũng không ở chỗ này, nếu không tất nhiên càng thêm náo nhiệt, thật ra thì trong xương tủy. . . . . . thật đúng là hắn chỉ sợ thiên hạ không loạn đấy!
Chỉ là hai người này đối với hắn đều có ý nghĩa đặc biệt, Phượng U Trần biết rõ không thể tổn hại hai bên, nếu không đối với người nào cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào!
Trầm mặc chốc lát, hắn đã nhìn ra hai người đàn ông này cũng không biết rõ tâm ý chân chính của mình, chỉ bằng tình cảm và hành sự lỗ mãng, hai người này đã từng là nam nhân cơ trí, có lẽ bị tình yêu che mờ mới có thể mất trí, Phượng U Trần khẽ nhướn lên khóe môi, lộ ra một nụ cười trong đẹp , không nhanh không chậm nói: ” Tốt lắm! Tốt lắm!Thật đúng là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt. . . . . . Hai vị có thể nghe một lời của ta hay không?” [*RI: Anh Trần này không chỉ có IQ cao mà còn có EQ cao nữa đế
~]


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi