SƯ HUYNH TRÊN ĐỜI ĐỀU ĐEN TỐI

Duẫn Ngọc và Ngân Diện Độc Ma chuyển tầm mắt, khó hiểu nhìn về phía hắn, Phượng U Trần chậm rãi nhìn về phía Ngân Diện Độc Ma, thản nhiên nói: “Ngân Diện công tử, tuy rằng ta không rõ ngươi cùng Tuyết Nhan trải qua cái gì, nhưng nếu như ngươi đã đến đây, tự nhiên là thích nàng đúng hay không?”
Lúc này Ngân Diện Độc Ma dưới lớp mặt nạ không có bất kỳ biểu cảm gì, đôi con ngươi hắn đen láy sâu hút giống như hàn đàm (đầm nước lạnh).
Người khác nhìn không thấy đáy, nhưng mà, xem như hắn đã ngầm thừa nhận việc này, hắn thích nàng, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lúc này hắn hiểu được tâm của mình.
Phượng U Trần nói tiếp: ” Nếu thích một người tự nhiên muốn cùng nàng ở chung một chỗ nhưng mà các hạ có nghĩ đến tương lai của các người sau này không?”
Ngân Diện Độc Ma nói : “Ngươi muốn nói cái gì?”
Phượng U Trần khẽ cười nói: “Ngươi nên biết trên người Tuyết Nhan trúng kỳ độc, hoàn toàn không có đại phu nào có thể trị, cuộc đời này cần nguyên dương của bảy nam nhân để giải độc, như vậy ngươi cũng nguyện ý ở một chỗ cùng nàng sao? Dù sao cung chủ Thần Long cung có thể tam phu bốn thị, các hạ có đồng ý thành người thứ nhất hay không? Cùng với Duẫn Ngọc trở thành phu thị của nàng?”
Ngân Diện Độc Ma không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta đường đường là nam nhi bảy thuớc, tại sao phải làm phu thị cho một nữ nhân? Nàng chỉ có thể trở thành nữ nhân của một mình ta!”
Phượng U Trần nghe vậy cười: “Vậy là các hạ muốn một mình độc chiếm nàng, sau đó nhìn nàng độc phát bỏ mình? Nếu ngươi tàn nhẫn như vậy, sao có tư cách thích nàng?”

Nghe vậy, Ngân Diện Độc Ma nhăn mày, hắn đương nhiên biết độc tính Mai Lan hương lợi hại cùng bá đạo, nếu như hắn muốn độc chiếm Lâm Tuyết Nhan, kết quả sợ là chỉ có thể nhìn nàng ngọc nát hương tan!
Phượng U Trần bưng chén trà lên mỉm cười nói: “Tuy ta không rõ các hạ là ai. Nhưng ta suy đoán thân phận của các hạ ắt hẳn vô cùng hiển quý, hiện nay tuy Lâm Tuyết Nhan cùng Thượng Quan Ngâm đính hôn, đều sẽ gặp phải quẫn cảnh bị từ hôn, hơn nữa trong giới quý tộc sẽ truyền ra rất nhiều lời đồn không chịu nổi, ta nghĩ gia tộc của các hạ hẳn là không đáp ứng ngươi cưới một nữ tử có tiếng xấu, đúng hay không? Các hạ nhân rồng trong phượng vô cùng kiêu ngạo, nhất định không muốn nữ tử mình thích cùng nam nhân khác vui vẻ cho nên… Lúc đó ngươi cùng Lâm Tuyết Nhan tuyệt không có khả năng!”
Ngân Diện Độc Ma không nói, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Phượng U Trần híp mắt, đôi mắt sâu thẳm, vân đạm phong khinh nói : “Có một số việc, nên cắt thì phải cắt đứt, cắt không đứt sẽ loạn, ngươi đã không thể cưới nàng, sao hai người không cắt đứt cho tốt chứ?”
Không nghĩ tới Phượng U Trần nói những câu ở trong lòng. Ngân Diện Độc Ma lạnh lùng cười, làm sao hắn không biết kết quả này?
Từ trước đến nay hắn rất lý trí, thậm chí không nghĩ tới vì nữ tử này, suy nghĩ lại nóng lên. . . . . Nếu kết cục đã như thế, hắn cũng không có cần thiết phải tới đây, liền chậm rãi đi ra ngoài.
“Đợi một chút!” Phượng U Trần bỗng nhiên nói.
“Chuyện gì?” . . . Ngân Diện Độc Ma dừng bước chân lại một chút, thế nhưng chẳng biết tại sao ngừng lại. Chỉ vì tim hắn vẫn còn vì Lâm Tuyết Nhan mà vùng vẫy.

“Ngân Diện công tử, nếu như. . . . . Ngân Diện các hạ muốn đối phó hoàng tộc, có thể liên thủ cùng ta? Ta nghĩ dựa vào thực lực của hai người chúng ta, hẳn là có thể đoạt Xuất Vân Quốc, hơn phân nửa thiên hạ” Phượng U Trần nho nhã cười, còn trong lòng lại đang bày mưu nghĩ kế.
“Không có hứng thú.” Ngân Diện Độc Ma nghe vậy cười lạnh một tiếng. Liền bước nhanh rời đi, cũng nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ cự tuyệt, Phượng U Trần nhìn bóng lưng của hắn, vẻ mặt như suy nghĩ gì đó, thế nhưng, tình địch cũng rời đi như vậy, Duẫn Ngọc có chút thẫn thờ, không khỏi cả giận nói: “Vì sao không cho ta giết hắn?”
Ánh mắt Phượng U Trần ánh mắt lại nhìn về phía Duẫn Ngọc. Lúc này lại là vẻ mặt cười châm biếm, cười rất nhạt rất nhạt không ngừng, con ngươi nhìn chăm chú vào hắn, môi câu lên nói : “Hiện giờ tình địch của ngươi tìm đến cửa, ngươi nên cảm thấy có chút khủng hoảng mới đúng, suy cho cùng ngươi vẫn lên nhìn lại nữ nhân của ngươi. . . Người khác cũng rất thích, nếu như ngươi vẫn cam chịu như cũ mà nói, tương lai chỉ sợ phải dùng thân phận anh vợ, nghênh đón toàn bộ nam nhân bên người nàng, mà không phải là thân phận phu quân, ngươi có hiểu hay không?”
Duẫn ngọc ngẩn ra, nghĩ đến nếu như có bảy nam nhân xưng hô với hắn là anh vợ, chính mình sợ là sẽ phát điên!
Phượng U Trần nói tiếp: “Tuyết Nhan chung quy sẽ có bảy nam nhân, nếu là ngươi không muốn thấy kết cục này mà nói, ai cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, có phải hay không? Lúc trước… Ngươi vì cứu tính mạng Lâm Tuyết Nhan nguyện ý hy sinh tất cả, tuyệt đối không nghĩ tới chính là, ngươi đối với yêu thích nàng lại hẹp hòi như thế, nếu như trong lòng không dung một hạt như hạt cát tồn tại. chẳng phải đổi lại thành hại chết nàng!” Lời ấy của Phượng U Trần cùng không giả, tâm Duẫn Ngọc cũng thay đổi cực nhanh, cảm giác ngà ngà say không còn sót lại chút gì!
Không phải rõ ràng là rất yêu nàng sao? Nếu như trở thành anh vợ mà nói chỉ sợ ngay cả tư cách để ghen cũng không có!
Không được. . . . Tuyệt đối không thể phát sinh loại chuyện này được, hắn nghĩ đêm qua thế nhưng bởi vì ghen mất đi lí trí, không biết chuyện này của mình sẽ khiến người kia lâm vào hoàn cảnh khó xử, nhỏ không nhịn ắt sẽ loạn mưu lớn, hắn tình nguyện chính mình trở thành người có thân phận bình thường nhất trong những tên nam nhân kia, mới có thể thường xuyên gần gũi nàng để lòng của nàng lưu lại trên người của hắn
Như vậy mới có tư cách hơn các nam nhân khác!

Phượng U Trần thấy thần sắc hắn nổi lên biến hóa, cười nhạt, vỗ về hắn nói : “Đoạn thời gian này Tuyết Nhan vì báo thù, mỗi ngày có bao nhiêu vất vả, mọi người rõ như ban ngày ta nghĩ ngươi nhất định hết sức rõ ràng rất nhiều chuyện mà một mình nàng phải gánh vác, một người nhẫn nại, tuy rằng nàng rất độc lập. Nhưng cũng không phải là không thèm để ý ngươi. Mà là vì không muốn ngươi lo lắng, dù sao ngươi cũng rất đau khổ, nàng nơi nơi suy nghĩ cho ngươi, vì thế ngươi thân là nam nhân của nàng cũng nên hiểu tâm ý nàng, ngươi hiểu không?”
Duẫn Ngọc nghe vậy vẻ mặt đỏ lên, hắn hiểu được… Đoạn thời gian này nàng thực sự vô cùng không dễ, hắn nhịn không được liếc mắt Phượng U Trần một cái, thầm nghĩ lời nói của Nhị sư huynh vì sao lại rõ ràng mạch lạc như thế? Chẳng lẽ hắn so với chính mình hiểu Tuyết Nhan rõ hơn?
Phượng U Trần dường như hiểu được tâm tư của hắn, vẻ mặt ôn hòa lãnh đạm, ánh mắt thanh tao ôn nhu, lạnh nhạt cười nói:
“Cường giả, tâm lý chiến làm đầu.” Ẩn ý nói hắn là nam nhân rơi vào lưới tình đã trở thành kẻ yếu, thế nhưng đã trở thành người cư xử theo cảm tính, người chân chính cường đại phải là người vô tình! Có thể nhìn thấu tất cả!
Duẫn Ngọc nhíu mày, không nói gì nhìn trời,sắc trời mờ mịt, mây từ từ bay giăng trùng điệp, vốn là tượng trưng cho sắc trời đột nhiên thay đổi. cùng lúc đó chợt thấy một bóng đen lao nhanh đến, mắt híp lại, không ngờ hắn phát hiện chính là Hải Đông Thanh ở Thần Long cung, Duẫn Ngọc không khỏi biến sắc, cầm tiêu ưng ra thổi lên!
Lúc Duẫn Ngọc gỡ thẻ tre dưới vuốt ưng, cầm tờ giấy liền thấy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, Phượng U Trần cũng không có hỏi hắn, nhưng hắn biết Thần Long cung hẳn là đã xảy ra chuyện!
Duẫn Ngọc vẻ mặt hấp tấp nói : ” Nhị sư huynh. Ta phải rời đi một đoạn thời gian, trong lúc đó ngươi giúp ta chiếu cố Tuyết Nhan, đêm qua là ta xúc động! Sau khi ta trở lại nhất định sẽ giải thích với nàng.” Nói xong, hắn đã nhún người nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhìn thân ảnh Duẫn Ngọc rời đi, bên môi Phượng U Trần bên gợi lên độ cong cười như không cười.
Thượng Quan Ngấn thay xuống một thân hành trang Ngân Diện Độc Ma, sau đó thi triển khinh công hồi phủ, chợt thấy trên bàn sách để tấm lệnh bài bạch kim đưa cho Lâm Tuyết Nhan, ánh mắt nhất thời ngưng đọng, Phi Dương theo sau liền đi vào thư phòng, vội vàng giải thích nói: “Thật ra, hôm nay trong lúc Ngấn công tử đi ra ngoài thì Lâm tiểu thư đến Thượng Quan phủ tìm ngươi, cố ý đem cái lệnh bài bạch kim này trả lại cho ngươi! Còn có. . . Nàng còn nói. . . . .Nàng nói…”
“Nàng nói cái gì?” Thượng Quan Ngấn cúi đầu nói.

“Nàng nói mình đã mua một tòa nhà cho nên. . . Sau này sẽ không đến Thượng Quan phủ!”
“Tốt! Đã biết!” Thượng Quan Ngấn nhướng nhướng mày đầu, thật cẩn thận ngồi xuống, vẻ mặt tựa hồ cũng không thèm để ý, nhưng mà. . . Máu đỏ tươi theo ống tay áo chậm rãi nhỏ giọt.
“Công tử bị thương!” Phi Dương thấy thế kinh hãi, vội vàng tìm kim sang dược.
“Không việc gì. Chính là bị thương da thịt! Bôi thuốc lên đó sẽ tốt hơn!” Thượng Quan ngấn băng bó miệng vết thương ở cánh tay, không nghĩ tới kiếm thuật của Duẫn Ngọc không thua hắn, không hổ là Ngũ sư huynh! Thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn Phi Dương trước mặt đang giúp hắn xử lý vết thương, không khỏi lại nhớ tới Lâm Tuyết Nhan, trong lòng nhất thời suy nghĩ hàng nghìn hàng vạn điều. Bất quá. . . . . Hắn thật là không nên cùng nàng tiếp tục nữa! Hiện giờ bị thương chỉ là thân thể hắn, nếu như là tổn thương ở trong lòng
Sợ là đã trễ rồi! Cho nên nói. . . . . Nên cắt thì cắt đứt!
“Ngấn công tử, mấy ngày qua ở Giang Nam có một số khách nhân vô cùng quan trọng, cần ngài tự mình đi trao đổi, nhưng mà ta nhìn thương thế của công tử. . . . . Chỉ sợ. . . ” Phi Dương có chút lo lắng nói.
“Không có việc gì, chuẩn bị xe ngựa chúng ta bây giờ phải đi Giang Nam!” Thượng Quan ngấn chậm rãi nói.
“Nhanh như vậy sao?” Phi Dương nghe vậy kinh hãi!
“Trong kinh quá nóng, đi Giang Nam nghỉ mát cũng tốt!” Thượng Quan Ngấn thản nhiên nói, thật ra nghỉ mát chỉ là lấy cớ mà thôi, có lẽ rời khỏi nàng một đoạn thời gian sẽ khá hơn, thời gian lâu, người, sẽ quên lãng!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi