SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


" Lâm Minh Nguyệt "
Thẩm Đình không nghĩ rằng đêm khuya ra ngoài làm chút việc, trở về liền gặp được Lâm Minh Nguyệt ở đây.

Ban ngày muốn cùng nàng nói chuyện cũng không thể bởi Lâm Minh Nguyệt lúc nào cũng đi cùng nàng sư phụ không thì lại bị nhóm sư tỷ sư muội bao quanh.

Làm nàng không có cơ hội tiếp cận.
Bây giờ cơ hội hiếm có như thế lại còn được ở riêng hai người sao nàng có thể bỏ lỡ.

Nàng là không hề biết vừa làm lỡ chuyện của Lâm Minh Nguyệt.
" Thẩm cô nương "
" Ngươi không ngủ được sao? Ta cũng là khó ngủ mới ra ngoài đi dạo " Thẩm Đình tất nhiên phải nối dối, nàng không thể nói rằng nàng ra ngoài vào đêm khuya thế này, tránh xảy ra chuyện.
" Không có.

Ta liền phải trở về nghỉ ngơi đâu " nàng nói chuyện nhưng ánh mắt không có nhìn lấy Thẩm Đình mà là hướng về nơi khác mà phóng.
Nhìn Lâm Minh Nguyệt thái độ hờ hững với nàng so với khi nãy khác xa, Thẩm Đình liền ủy khuất.

Nàng hai tay nắm lấy vạt áo của Lâm Minh Nguyệt, ra vẻ đáng thương mà đối Lâm Minh Nguyệt làm nũng.
" Ta không ngủ được, lại sợ bóng tối.

Ngươi bồi ta được không? "
Thẩm Đình không ngủ được nhưng nàng hiện tại muốn ngủ, sư phụ dặn nàng nhanh trở về đâu.

Vả lại sợ bóng tối? Nàng ngước lên nhìn bầu trời đêm nay, phải nói trăng đêm nay sáng đến chói mắt nàng.

Nơi nào tối tăm đem nàng sợ hãi?
Thẩm Đình bộ dạng không phải như là vừa ở trong phòng ra đến, nàng trên áo bám rất nhiều sương đêm.

Một người mới từ phòng ra đến không thể nhiễm như vậy nhiều.

Rõ ràng là vừa từ đầu đến đây lại nối dối nàng vừa từ phòng ra đến.
Nối dối như vậy, nữ nhân này chắc chắn có âm mưu gì đó.

Tốt nhất không nên cùng nàng giao hảo, cùng nàng giao hảo cũng chẳng đem đến lợi ích gì cho nàng.
" Thứ lỗi, ta hiện tại cần nghỉ ngơi, không thể bồi ngươi "
" Chỉ một lát cũng không thể? "
Lâm Minh Nguyệt lúc này cũng không còn nhẫn nại, nàng vẫn là lần đầu gặp được nữ nhân như vậy liền muốn khắc khẩu lên, lại từ xa nhìn thấy được bóng dáng của một người hướng đến đây.

Hình như là cái nam nhân.
Nam nhân từ xa nhìn đến Thẩm Đình không ngần ngại liền đi lên chào hỏi.
" Thẩm tiểu thư "
" Ngươi là? " Thẩm Đình nhìn nam nhân trước mắt, trông cũng rất khôi ngô tuấn tú.

Nhưng mà nàng chưa từng gặp qua nam nhân này.
" Tại hạ là Quý Dao, Ám Nguyệt môn đệ tử.

Ngưỡng mộ Thẩm tiểu thư đã lâu "

Có Quý Dao ở đây Lâm Minh Nguyệt liền có cơ hội rời đi.

Nàng thái độ nhanh chóng thay đổi, đối Thẩm Đình cười nhẹ một cái, nói
" Hai vị tiếp tục hàn huyên, tại hạ xin phép cáo từ "
Còn không để Thẩm Đình có cơ hội mở miệng, nàng thoắt cái thân mình liền biến mất trong đêm đen, để lại hai người Thẩm Đình cùng Quý Dao trơ mắt nhìn nàng.
Đến khi Thẩm Đình hồi phục lại, Lâm Minh Nguyệt đã không còn ở đây.

Nàng buồn bực mà liếc mắt Quý Dao, nếu hắn không đến phá đám thì bây giờ người đứng đây cùng nàng chính là Lâm Minh Nguyệt.
Quý Dao thấy mỹ nhân có vẻ không vui, từ trong người lấy ra một cây trâm, tặng cho Thẩm Đình.
" Ta có món quà tặng cho Thẩm tiểu thư "
Thẩm Đình bên trong là chán ghét Quý Dao phá hỏng nàng chuyện nhưng nàng vẻ ngoài vốn là nổi tiếng ôn nhu xinh đẹp, đối nhân xử thế luôn là để người kính ngưỡng.

Nếu để hắn thấy được nàng chân thật người liền sẽ ảnh hưởng đến nàng danh tiếng.
Cho nên hắn lòng thành nàng không thể từ chối, trành làm hắn thương tâm.
" Đa tạ Quý công tử " nàng e thẹn mà cầm lấy cây trâm không quên cho hắn một cái tươi cười.
Được đến mỹ nhân vui vẻ Quý Dao tất nhiên hài lòng.

Hắn cũng lớn mật đưa ra đề nghị cùng với nàng.
" Thẩm tiểu thư ngày mai có hay không trận đấu "
" Ta không có "
" Vậy tại hạ có thể thỉnh tiểu thư dùng cơm? Ta biết một tửu lầu đồ ăn rất ngon "
Thẩm Đình tính toán có nên cùng hắn đi hay không.

Nói thật tuy hắn lịch lãm như vậy nhưng làm hỏng nàng chuyện tốt đã là nàng ghi hận.

Nhưng cùng bọn họ giao hảo nàng luôn được lợi.
" Ân "
Quý Dao thấy nàng đồng ý, vui mừng đến lợi hại.

Hắn nếu có thể tiếp cận gần nàng, đem nàng sự chú ý đặt lên người hắn, không bao lâu liền có thể rước được mỹ nhân về làm vợ.
...............
Ngày hôm sau Ngọc Y Thần tỉnh dậy, vừa mở mắt liền hoảng hốt nhìn gương mặt đối diện nàng.

Nàng muốn nhanh chóng lui ra nhưng lại không cử động được.

Cánh tay Lâm Minh Nguyệt lúc này vòng qua nàng eo, đem nàng ôm tiến vào trong lòng.

Nàng thử đem cánh tay Lâm Minh Nguyệt lấy ra nhưng sức lực người này thật lớn, lại sợ cử động mạnh liền đánh thức Lâm Minh Nguyệt cho nên chỉ đành nằm yên.
Nhớ đến đêm qua nàng trở về phòng, chờ đến một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Minh Nguyệt, lại muốn ra đến tìm nàng thì cửa liền mở.

Lâm Minh Nguyệt cuối cùng cũng chịu trở về.
Tối đó nàng không để Lâm Minh Nguyệt ngủ trên nền đất.

Bởi khi nãy nghe được nàng than vãn lại biết rõ khí trời hôm nay thực lãnh.

Lâm Minh Nguyệt lần này cũng không có từ chối nữa, cùng nàng cùng nhau ngủ.
Ngọc Y Thần tuy tỏ vẽ không có gì nhưng Lâm Minh Nguyệt vừa lên giường, nàng tim không hiểu sao liền đập nhanh.


Nàng nép sát người vào phía trong, tạo ra khoảng trống lớn giữa nàng và Lâm Minh Nguyệt, còn nói
" Ngủ yên không được loạn "
Vậy mà sáng sớm tỉnh dậy lại nhìn thấy cảnh này.

Ngọc Y Thần thất thần suy nghĩ không có để ý Lâm Minh Nguyệt đã sớm tỉnh.

Chỉ là muốn ngắm Ngọc Y Thần lâu hơn nên mới không có rời giường.
Đêm qua nàng cùng sư phụ ngủ cùng nhau.

Tuy sư phụ nói bản thân nàng nằm yên không được loạn tay chân nhưng đến sáng tỉnh dậy lại nhìn thấy sư phụ rúc vào lòng nàng ngủ đến thật thơm.
Nói nàng ngủ không được loạn nhưng sư phụ đâu? Bất quá nàng rất hài lòng, được ôm người mình thương ngủ như thế này ai lại không mong muốn.
Lâm Minh Nguyệt muốn nằm thêm một chút nữa nhưng hôm nay Phương Tình cùng Lý Ân có trận đấu nên không thể chậm trễ.

Nàng nhẹ nhàng nới lỏng tay, giả vờ cử động nhẹ.
Người trong lòng thấy vậy, nhanh chóng tận dụng thời cơ lui ra khỏi người nàng, nhanh rời giường.

Lâm Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ muốn chạy của Ngọc Y Thần liền muốn cười nhưng vẫn phải cố nén.
Lâm Minh Nguyệt cũng không có ý định tiếp tục nằm, nàng rời giường rửa mặt, mặc y phục chỉnh chu, cùng sư phụ dùng bữa sáng.

Chuyện đêm qua nàng cũng không muốn nhắc lại, nàng sư phụ da mặt mỏng không chịu được nàng trêu chọc.
Chu Tử Yên được Lâm Nhược Vũ chăm sóc chu đáo, nội thương cũng đã khá hơn rất nhiều, có thể ra ngoài hít thở không khí.
Các nàng hai người nhìn thấy Lâm Minh Nguyệt đến nhanh tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh, mời các nàng cùng dùng bữa.

Không lâu sao nhóm Cố Thanh Ngọc cũng đến.
" Tử Yên ngươi cảm thấy khỏe hơn rồi sao? " Lưu Nhã nhìn nàng có thể ra ngoài cũng đoán được nàng đã khá hơn, thân là nàng sư phụ vẫn là rất lo lắng nên mới hỏi thăm nàng tình hình.
" Đã khá hơn rất nhiều, làm người lo lắng rồi "
" Lo lắng cho ngươi là ta nên có "
" Các ngươi dùng bữa cũng không mời ta đâu " Bạch Phong từ ngoài đi đến, phe phẩy chiếc quạt trên tay, đưa mắt nhìn các nàng mà theo phía sau hắn chính là Từ Vũ.
Các nàng động tác một đốn, đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Phong.

Lâm Nhược Vũ nhìn đến Từ Vũ khi, tâm bạo khởi đem chén trà trong tay bóp đến vỡ nát, nàng hiện tại liền muốn ngay tại đây giết hắn.
Lâm Minh Nguyệt đưa tay ngăn lại nàng, Lâm Nhược Vũ nhìn nàng chỉ nhận lại được cái lắc đầu từ nàng.

Hiện tại không phải là lúc nên tức giận, vẫn nên đợi đại hội qua đi.
Mà động tĩnh của hai nàng bên này cũng làm cho Bạch Phong chú ý đến.

Hắn đưa mắt nhìn chăm chú hai nàng, phe phẩy quạt, nói
" Hai vị sư điệt đây là không tán thành cùng sư thúc ta dùng cơm? "
" Nhược Vũ chỉ là vô tình làm bể chén trà, không phải có ý thất lễ, mong sư thúc bỏ qua " Lâm Minh Nguyệt đứng dậy cúi đầu tạ lỗi.
" Tỷ tỷ...!" Lâm Nhược Vũ sao có thể đứng nhìn nàng cúi đầu trước mặt hắn được.

Nàng tỷ tỷ vốn là Thần đế, thân thể địa vị vốn là cao quý, sao có thể cúi đầu trước một người như hắn.
" Được rồi Nhược Vũ " Lâm Minh Nguyệt giọng có chút lớn tiếng.

Lâm Nhược Vũ biết nàng tỷ lo cho nàng nên cũng không tiếp tục gây rối, nàng cũng đứng dậy cúi đầu trước hắn.
" Nhược Vũ không cố ý, mong sư thúc bỏ qua "
Bạch Phong nhìn hai nàng yếu thế như vậy rất hài lòng, cũng không cùng các nàng để bụng.
" Thôi được rồi ta thân là sư thúc của các ngươi há có thể vì chuyện nhỏ nhoi này mà gây khó dễ các ngươi" hắn đến đây cũng không phải để dùng cơm mà là để xác nhận một việc.
Đêm qua hắn giao cho Từ Vũ nhiệm vụ, đem hồn thức tán bỏ vào Ngọc Y Thần ấm trà để nàng uống vào.

Nhưng nhìn nàng hôm nay biểu hiện vẫn như cũ bình thường làm hắn nghi hoặc, cho Từ Vũ cái nhìn.
Mà Từ Vũ từ đầu đến đây đều luôn nhìn Ngọc Y Thần, hắn cũng nhận ra nàng không có gì khác thường cả.

Rõ ràng hắn đã bỏ thuốc vào, Ngọc Y Thần cũng không biết.
Vậy thì tại sao tinh thần nàng ấy không có gì thay đổi? Hay là dược liệu không có tác dụng?
Hắn sợ hãi nhìn Bạch Phong, ánh mắt mang theo hoang mang, lắc đầu ý bảo hắn cũng là không hiểu tại sao lại như vậy.
Bạch Phong có hỏi hắn thêm cũng không thể lý giải được việc này.

Có lẽ là do lần đầu nên dược hiệu chưa có hiệu quả đi.

Trở lại nên hỏi một chút Sở Du Minh đi.
" Ta còn có việc, không làm phiền các ngươi dùng cơm " Bạch Phong mang theo Từ Vũ rời đi.

Từ Vũ trước khi rời đi ánh mắt vẫn luôn gắt gao nhìn Ngọc Y Thần, mà Ngọc Y Thần vẫn không hề nhìn đến hắn, ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt tại một người.
" Sư huynh đi thong thả " Cố Thanh Ngọc cũng tiễn hắn đi rồi, quay lại nhìn Lâm Nhược Vũ, thở dài
" Nhược Vũ ngươi khi nãy quá lỗ mãng rồi.

Nếu không có Lâm Minh Nguyệt ngươi chắc chắn sẽ bị hắn trách phạt "
" Ta chỉ là nhìn thấy Từ Vũ mới bị kích động như vậy"
" Lần sau lại không cho phép ngươi lỗ mãng như thế"
" Ta đã rõ " Lâm Nhược Vũ ủ rũ, nàng thừa biết nàng hành động như vậy không đúng nhưng chỉ cần nhìn thấy Từ Vũ nàng lại nhớ đến cảnh tượng lần đó khiến nàng không kìm lòng đươc.
Lần sau lại kìm chế lại một ít.
" Trận của Phương Tình và Lý Ân cũng sắp bắt đầu, mau dùng cơm nhanh thôi "
.........
Phương Tình cùng Lý Ân thực lực trong Thiên Quang môn cũng là cái thiên tài cho nên trận đấu ngày hôm nay bọn họ đều dành thắng lợi dễ dàng.
Lưu Nhã nhìn nàng đại để tử thắng dễ dàng như vậy rất là hài lòng, không hổ là nàng đại đệ tử, tốc độ tu luyện tiến bộ rất nhanh.
" Thi đấu tốt lắm "
Được đến Lưu Nhã khích lệ, Phương Tình thật cao hứng, nàng không làm sư phụ mất mặt.

Chu Tử Yên thấy sư tỷ chiến thắng cũng là chạy đến ôm nàng chúc mừng.
" Sư tỷ thật lợi hại "
Phương Tình rất thích này sư muội, nàng hoạt bát lại đáng yêu, còn đối nàng thích nhất làm nũng.

Dù cho Phương Tình trầm tính cũng bị nàng chọc cho cười rất nhiều lần.
Lần đó trận đấu của Chu Tử Yên cùng Từ Vũ nàng không có xem được, nhưng biết được sư muội vì hắn mà trọng thương nàng rất tức giận, muốn cùng hắn tính sổ.
Chỉ là nàng biết thực lực của nàng cùng hắn không bằng nhau, nếu cùng hắn đánh lên người thua nhất định là nàng.
Lần sau cùng hắn so tài nàng nhất định phải thay sư muội đáp lễ lại hắn.
Lý Ân bên này lại được Tống Tử Ngôn dặn dò kĩ lưỡng.

Trận tiếp theo của hắn là với Từ Vũ, mà dạo gần đây hành động của Từ Vũ rất lạ.

Vốn là ôn nhu đại sư huynh bây giờ lại như cái ác ma.
Lần này đánh nhau, hắn phải hết sức quan sát kĩ lưỡng, không thể vì một chút lơ đễnh mà đem tính mạng bản thân đặt vào nguy hiểm.
" Hôm nay vừa lúc là tết trung thu, chúng ta làm một bữa tiệc đi " Cố Thanh Ngọc đưa ra nàng đề nghị.
Đúng thật hôm nay vừa vặn là tết trung thu.

Đã lâu không cùng nhau quây quần ăn cơm, nhân cơ hội hôm nay cũng là chuyện vui liền cùng nhau nấu một bữa cơm đi.
" Cố sư muội nói đúng lắm " Hàn Thiên Hạo vỗ tay tán thành, hắn cũng đã lâu không trải nghiệm không khí này " Bây giờ liền chuẩn bị nguyên liệu đi, tối nay liền làm bữa tiệc lớn "

" Nhất trí " đám đệ tử nghe mở tiệc, ai nấy đều hứng khởi, bắt tay vào chuẩn bị, người thì mua nguyên liệu, người thì rửa rau.

Chỉ riêng một thứ mà ai cũng e ngại chính là việc làm thịt một con gà đằng kia.
" Này gà là ai đảm nhận đây " Cố Thanh Ngọc chỉ vào hai con vật đứng đằng xa, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Nàng đối với mấy việc này là hoàn toàn vô dụng, trình độ nấu ăn của nàng cả Thiên Quang môn không ai là không biết.
Hàn Thiên Hạo cùng Tống Tử Ngôn tuy là nam nhân nhưng từ nhỏ lớn lên trong hào môn thế gia, ngay cả việc tắm rửa cũng là kẻ hầu người hạ sao có thể làm việc này.
Còn Lưu Nhã, nấu ăn nàng có thể nấu nhưng chuẩn bị thức ăn nàng lại không biết xử lý cho lắm.

Ngọc Y Thần càng là không, nàng trước khi gặp Lâm Minh Nguyệt thậm chí còn không đụng đến cơm.
" Để ta cùng Nhược Vũ " Lâm Minh Nguyệt biết rõ nhóm người sư thúc của các nàng đối với việc này là hoàn toàn mù tịt.

Nàng sắn lên tay áo, đi từ từ đến gần bọn chúng, thấy có người đến bọn chúng liền chạy.
Lâm Minh Nguyệt ra hiệu cho Nhược Vũ, nàng hiểu ý liền phối hợp cùng Lâm Minh Nguyệt chặn đầu bọn chúng.

Bị Lâm Minh Nguyệt dí bắt lũ gà chạy toáng loạn cả lên, lao đầu về phía Lâm Nhược Vũ chạy đến.
Lâm Nhược Vũ thấy vậy liền nhanh tay chạy đến chụp lấy, nào ngờ vô tình vấp phải một hòn đá nhỏ liền lộn nhào trên mặt đất.

May mắn thay nàng trong tay chụp được hai chú gà mập mạp.
Nắm lấy hai chú gà, đưa lên khoe với mọi người ở đây, miệng cười đặt biệt tươi.
" Bắt được rồi "
Mọi người ở đây đều bị nàng một màng vấp ngã khi nãy mà cười phá lên.

Chu Tử Yên cũng là cố nén cười, đi đến thay nàng phủi đi bụi bẩn.
" Ngươi thật lợi hại "
Lâm Nhược Vũ có thể bắt gà nhưng việc xử lý liền giao lại cho Lâm Minh Nguyệt.

Nếu Bích Dao ở đây lúc này nàng nhất định sẽ hoảng sợ mà bắt nàng dừng lại.
Ai có thể ngờ rằng thần đế của Thần giới lại đích thân ngồi giết gà như vậy đâu.

Nàng trước nay đôi tay chỉ để làm việc lớn, việc trọng đại, bây giờ cư nhiên lại dùng vào những việc như vậy.
Để Bích Dao biết được, nàng ta liền phải đổ bệnh đến vài thiên.
Ngọc Y Thần không thể giúp chỉ có thể đứng nhìn nàng xử lý.

Mà Lâm Minh Nguyệt lại sợ máu bắn đến nàng y phục không tốt, liền đẩy đẩy nàng ra ngoài.
" Người liền chờ bên ngoài đi, ta sợ nhà bếp du đến người "
Ngọc Y Thần cũng nghe nàng ra ngoài, ngồi ở bàn đá gần đó, ánh mắt lâu lâu lại nhìn vào phòng bếp.

Nhóm Cố Thanh Ngọc cũng đến cùng nàng uống trà, các nàng cũng không cần nấu nướng, đã có đệ tử chuẩn bị cho các nàng.
" Các ngươi nói có nên mời Đại sư huynh hay không? " Tống Tử Ngôn nhớ đến vẫn chưa mời Bạch Phong nhưng sợ mọi người khó chịu mới hỏi ý các nàng.
" Mời hắn làm gì.

Ta nhìn hắn liền ăn không ngon miệng " Hàn Thiên Hạo tất nhiên không muốn, Bạch Phong nếu đến hắn liền đi.
" Để đại sư huynh biết được lại nói chúng ta cố tình không mời.

"
" Ta cố tình thì đã sao? Không ưa hắn liền không mời " Hàn Thiên Hạo không thèm nghe ý kiến của Tống Tử Ngôn dù chỉ một chút.

Bất đắc dĩ hắn đành quay sang nhìn ba vị sư muội.
Cố Thanh Ngọc nhìn hắn khó xử liền buồn cười, vỗ lấy vai nàng nhị sư huynh, trấn an nói
" Huynh yên tâm, nếu đại sư huynh hỏi đến liền để ta "
Tống Tử Ngôn có lời nói của Cố Thanh Ngọc cũng yên tâm được phần nào,không như cũ khó xử.
" Hảo, có sư muội lời này, sư huynh liền an tâm.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi