SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


Thanh Trì điện
Về đến nơi Ngọc Y Thần quyết định tẩy rửa thân mình.

Nàng suốt mấy ngày đường đều không có dừng chân, thân thể bây giờ thật mệt mỏi, nàng thật muốn tắm rửa.
" Minh Nguyệt "
" Ân? " Ngọc Y Thần đột ngột thay đổi xưng hô làm cho Lâm Minh Nguyệt rất ngạc nhiên.

Nàng quay sang mở to mắc mà nhìn.
Ngọc Y Thần thấy biểu hiện của nàng ngạc nhiên như thế khóe miệng liền treo lên tươi cười.
" Ngạc nhiên đến như vậy? "
" Đương nhiên, ngươi là lần đầu như vậy gọi ta đâu "
" Ngươi thích sao " ba chữ ngươi thích sao xuất phát từ chính Ngọc Y Thần lại mang theo một chút yêu mị, làm Lâm Minh Nguyệt có chút say.
" Rất thích "
" Vậy ta sẽ suy xét gọi ngươi như vậy "
" Hảo nha " Lâm Minh Nguyệt gật gật đầu.

Gọi như vậy chứng tỏ tình cảm của cả hai đã thân mật hơn rất nhiều.
Tâm tình vui vẻ, Lâm Minh Nguyệt làm việc cũng hăng say hơn.

Ngọc Y Thần nhìn nàng vừa thu xếp đồ vừa cười như vậy cũng chỉ biết nhìn nàng mà cười.
Chợt nhớ ra bản thân còn muốn tẩy rửa đâu.

Nàng lại lần nữa gọi tên Lâm Minh Nguyệt.
" Minh Nguyệt "
" Ân ân ân " Lâm Minh Nguyệt nhanh chóng chạy lại chỗ Ngọc Y Thần.
" Ta muốn tắm rửa "
Câu nói này của Ngọc Y Thần làm Lâm Minh Nguyệt vẻ mặt ngơ ra, lâm vào khó hiểu.

Nàng muốn tắm rửa? Như vậy nói với nàng là có ý gì.
" Cho nên ngươi muốn cùng ta cùng nhau tẩy? "
Vừa dứt lời, tách trà trên bàn liền bay thẳng đến Lâm Minh Nguyệt.

Cũng may nàng nhanh tay, chụp được đến, ánh mắt hoảng hốt nhìn Ngọc Y Thần, nói.
" Ngươi sao lại ném ta? "
" Ngươi nếu dám nói bậy lần nữa ta liền đánh chết ngươi " Ngọc Y Thần lúc này khuôn mặt bị lời nói của Ngọc Y Thần làm cho đỏ bừng.

Lâm Minh Nguyệt sao có thể vô lại như vậy a.
" Ta không có.

Ngươi rõ ràng là hỏi ta, sao có thể nói ta nói bậy "
" Ta nói như vậy chính là muốn ngươi làm cơm đâu.

Còn không phải trước giờ đều là ngươi làm cơm chờ ta tẩy rửa xong sao "
Lâm Minh Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh.

Ra là muốn nàng nấu cơm nha, nếu như vậy không cùng nàng nói thẳng như vậy ẩn ý thật dễ hiểu lầm đâu.
" Hảo hảo, ta liền nhanh làm cơm " Lâm Minh Nguyệt gãi gãi đầu cười gượng, sau đó nhanh chân tiến phòng bếp làm cơm.
Lâm Minh Nguyệt đi rồi nhưng Ngọc Y Thần cũng chưa có hạ hỏa, nàng mặt vẫn là đỏ đến lợi hại.

Ngọc Y Thần quyết định tẩy rửa, nàng hướng suối Thanh Trì ở phía sau đại điện mà đi.
Vừa hòa mình vào trong nước Ngọc Y Thần cảm thấy thật dễ chịu.

Nàng vừa ngâm mình vừa không ngừng suy nghĩ đến việc Lâm Minh Nguyệt sẽ đến hoàng cung.
Mười năm đối nàng là rất ngắn nhưng đó là trước kia, bây giờ có được ái người lại không nghĩ tách ra một khắc.

Nhưng này nhiệm vụ chính do hoàng thượng đích thân nhờ đến, người lại là bằng hữu của sư phụ, không thể không đồng ý.
Nhưng mười năm không gặp như vậy nàng có lẽ sẽ rất nhớ Lâm Minh Nguyệt.
Không bằng lần này đến phía Bắc một chuyến, vừa có thể tiêu hao thời gian vừa làm chuyện nàng cần.

Nàng còn muốn tìm cách mở của được Bàn Vân động năm xưa.

………
Ngọc Y Thần tẩy rửa trở về, cơm đã được bày biện sẵn trên bàn, chỉ còn chờ nàng trở về liền ăn cơm.
" Sư phụ mau mau ăn cơm "
" Ngươi lại nấu quá nhiều " Ngọc Y Thần ngồi xuống, nhìn đủ loại món ăn trên bàn Ngọc Y Thần có chút choáng váng, chỉ có hai người các nàng làm sao có thể ăn hết.
" Không nhiều.

Ngươi mỗi món đều thử một ít đi " Lâm Minh Nguyệt cho nàng kẹp thức ăn, mỗi món một ít, phút chốc đã đầy chén.
" Được rồi đừng kẹp nữa, đều muốn rơi cả ra ngoài.

Ngươi cũng ăn đi " trách cứ như vậy nhưng vẫn ôn nhu gắp thức ăn cho Lâm Minh Nguyệt.
" Lần này nhiệm vụ ta xác thật không muốn đi, chuyện của cung cấm ta thật không muốn để tâm đến.

" Lâm Minh Nguyệt thở dài, nàng không thích đến nơi đó.
" Ngươi nếu như vậy lúc nãy sao không từ chối "
" Hắn là bằng hữu của sư tổ, ta lại là đệ tử mới nhập môn, từ chối nhiệm vụ được giao thật không được phải phép.

"
" Đã nghĩ đến vậy thì chỉ còn cách đi đến đó thôi " Ngọc Y Thần cũng luyến tiếc Lâm Minh Nguyệt rời đi nhưng đã là nhiệm vụ không thể bỏ lỡ.
" Lần này đi lâu như thế ta biết người rất buồn nhưng người yên tâm ta sẽ thường xuyên trở về thăm người "
" Tự luyến.

Ai nói ta sẽ buồn " Ngọc Y Thần trừng mắt nhìn nàng.
Lâm Minh Nguyệt:....
Được rồi, ta biết sư phụ mặt lãnh tâm nhiệt.
" Ngươi cũng không cần thường xuyên trở về "
" Ân? Tại sao? " không cần thường xuyên trở về.

Không lẽ sư phụ ghét bỏ nàng? Chê nàng phiền toái?
" Lần này ta đến phía Bắc hành sự, cũng không ở lại tông môn "
Ra là nàng ấy có việc.
Có việc cũng hảo, nàng cũng không muốn nhìn Ngọc Y Thần một mình lặp đi lặp lại những việc nhàm chán khi nàng không ở.
" Sư phụ phải chú ý an toàn "
" Ân, ngươi cũng là ".
Tối đó Lâm Minh Nguyệt đang ngủ thì nghe ngoài cửa sổ có động tĩnh, nàng ngồi dậy nhìn xem là thứ gì phát hiện là lôi điểu.
Lâm Minh Nguyệt động thái nhẹ nhàng tránh làm Ngọc Y Thần thức giấc, nàng ấy hiếm khi an giấc.

Lôi điểu nhìn thấy Lâm Minh Nguyệt tự động bay đến đậu ở nàng vai, truyền đến tin tức cho nàng, lấy bức thư mà xem, trong đó ghi
" Điện hạ, ta phát hiện Lâm Hào cùng Ma tộc thái tử lén lút qua lại "
Lâm Minh Nguyệt nhìn đến này thông tin, ánh mắt đột nhiên biến lãnh.

Hảo cữu cữu, thân là ca ca của phụ thần lại không nghĩ bảo vệ thần giới còn muốn cùng ma tộc cấu kết.
Nàng nhất định làm hắn phải hối hận.
Lâm Minh Nguyệt viết thư hồi lại cho Bích Dao, muốn nàng thời gian này phải theo dõi sát Lâm Hào nhất cử nhất động.

Nàng gắn thư vào chân lôi điểu, nó nhận lệnh liền bay đi.
" Minh Nguyệt? "
Nghe Ngọc Y Thần gọi, Lâm Minh Nguyệt nhanh chóng quay lại giường.
" Ta ở đây "
" Ngươi không ngủ? Ngày mai còn sớm lên đường đâu " Ngọc Y Thần đang an giấc lại bị cảnh trong mộng làm tỉnh.

Nàng mộng nhìn đến Hán Vân đài năm đó nhưng lần này không phải là nàng mà là Lâm Minh Nguyệt cùng Sở Du Minh đang giao đấu.
Vì bảo vệ nàng mà Lâm Minh Nguyệt bị Sở Du Minh đánh lén, nàng không thể né tránh cứ vậy mà rơi xuống.

Ngọc Y Thần ở đó dù làm cách nào cũng không thể chạm được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Minh Nguyệt biến mắt.
Nàng sợ hãi tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh không có ai liền hoảng hốt, muốn chạy đi kiếm người lại chạm đến bóng dáng người ở cửa sổ.
" Chỉ nghỉ hóng mát một lát.

Ngươi gặp ác mộng? " Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng gương mặt trắng bệch, có vẻ làm đến ác mộng.
" Là ".
" Không sợ hãi có ta ở đây.


" Lâm Minh Nguyệt ôm Ngọc Y Thần vào lòng, đưa tay vỗ nhẹ vào nàng lưng để trấn an.
Được Lâm Minh Nguyệt hơi ấm bao phủ Ngọc Y Thần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nàng thả lỏng thân thể, cảm nhận Lâm Minh Nguyệt hơi ấm.
" Minh Nguyệt, ta từ lúc sinh ra liền thật khổ sở.

Ta không biết mặt mũi phụ mẫu của mình, chỉ biết được người trong thôn nuôi lớn.

Đến năm ta mười lăm tuổi gặp được sư phụ, nàng đem ta đến đây dạy dỗ.

" Ngọc Y Thần rúc ở trong lòng Lâm Minh Nguyệt, ánh mắt xa xăm nhìn nơi cửa sổ, nàng muốn kể cho Lâm Minh Nguyệt nghe về nàng thân thế.
" Ta cứ nghĩ sẽ như vậy bình bình an an mà sinh sống, không nghĩ đến Sở Du Minh đem lòng yêu ta, lại không được đến ta chấp thuận liền cùng Đồ Cửu Mị liên hợp hạ dược ta.

Này dược ta không hề biết đến, chỉ biết mỗi khi phát tát ta thật thống khổ.

"
" Ta bản thân cũng biết rõ đại sư huynh thật chán ghét ta.

Chỉ là ta không rõ hắn vì cái gì sẽ chán ghét ta đâu? Ta có phải đã làm sai điều gì " Ngọc Y Thần giọng nói chất chứa đau thương làm cho Lâm Minh Nguyệt trái tim như thắt lại, khó chịu đến không thở được.
Lâm Minh Nguyệt nâng lên nàng mặt, đặt lên môi nàng một nụ hôn.

Nụ hôn này thật nhẹ nhàng như ở nâng niu, an ủi Ngọc Y Thần.
" Ngươi không hề sai.

Hắn là vì ganh tị mới như vậy, ngươi không cần tự trách bản thân "
" Nếu ta không xuất hiện có lẽ hắn sẽ không như vậy"
" Không cho phép ngươi nói như vậy.

Ta còn ở liền sẽ không cho phép ngươi rời đi ta nửa bước " Lâm Minh Nguyệt không hài lòng với nàng suy nghĩ.
Ngọc Y Thần nhìn bộ dáng nhăn nhó của Lâm Minh Nguyệt liền cười khẽ.

Nàng cọ cọ Lâm Minh Nguyệt, giọng nhỏ nhẹ.
" Ngươi sao lại tốt với ta đến vậy "
" Ngươi là ta ái nhân, chỉ đối mình ngươi tốt "
" Nếu không phải là ái nhân đâu? Ngươi vẫn sẽ đối ta tốt như vậy " nàng muốn biết nếu không phải Lâm Minh Nguyệt thích nàng thì nàng ấy ấm áp có hay không dành cho nàng.
" Ngay từ đầu ta chỉ đối ngươi duy nhất một người " Nàng nói chính là thật lòng.

Từ đời trước khi nàng lần đầu gặp gỡ Ngọc Y Thần, dù không phải ái nhân nhưng Lâm Minh Nguyệt là biết chỉ muốn đối nàng một người ấm áp.
" Dẻo miệng " Ngọc Y Thần đánh nhẹ vào vai nàng.

Từ khi nào liền miệng lưỡi đến như vậy.
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng thẹn thùng liền cười tươi, ôm Ngọc Y Thần ngày càng chặt.
" Chúng ta nên ngủ thôi " trời đã khuya, các nàng còn không ngủ trời liền muốn sáng.
" Ân "
Cả hai cùng nằm xuống, trong đêm tối ánh mắt các nàng là như vậy sáng ngời, bên trong là chứa đựng hình ảnh của đối phương.

Cứ như vậy cả hai chìm vào giấc ngủ, có lẽ đêm nay các nàng đều sẽ là mộng đẹp.
…………
" Tỷ tỷ tâm trạng thật tốt, đêm qua mơ đẹp sao? " Lâm Nhược Vũ nhìn nàng tỷ trên mặt luôn treo tươi cười liền bắt đầu suy đoán.
Hiếm thấy tỷ tỷ của nàng cười như vậy.

Không lẽ tỷ tỷ và Ngọc sư thúc đã tiến triển hơn nữa?
" Muội vẻ mặt như vậy lại suy đoán lung tung đúng không? " Lâm Minh Nguyệt biết rõ nàng muội muội.

Nói đến chuyện tình cảm nàng liền có thể suy đoán rất nhiều thứ.
" Haha ta tất nhiên không có.


Tử Yên còn cần ta giúp, lát nữa gặp lại tỷ tỷ " Lâm Nhược Vũ nhanh chân chạy đi, nàng nếu còn đứng đây liền nghe được tỷ tỷ giáo huấn.
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng chạy đi cũng chỉ biết lắc đầu.

Nàng đi đến cạnh Ngọc Y Thần, giúp nàng chuẩn bị đồ đạc để đi phương Bắc.
" Ta đã chuẩn bị đủ đồ dùng, bánh hoa đào cũng đều làm sẵn cho ngươi, đi đường xa đói bụng liền có thể ăn được "
" Ta đều sắp bị ngươi làm hư " Ngọc Y Thần khóe miệng vẽ lên độ cung.

Nàng chỉ là đi xa một chút mà Lâm Minh Nguyệt lại chuẩn bị nhiều đồ đến vậy, thật là làm nàng cảm thấy bản thân quá bị nuông chìu.
" Không quan hệ " nàng ôn nhu mà hôn lên tay của Ngọc Y Thần.
Đột nhiên Lâm Minh Nguyệt hôn nàng tay làm cho Ngọc Y Thần có chút không kịp phản ứng, nàng hai má đỏ ửng, nhanh chóng rút lại tay, lại nhìn xem có hay không người nhìn thấy.
Xác định không có người khi liền trừng mắt nhìn Lâm Minh Nguyệt.
" Ngươi đó, chú ý điểm "
" Đều làm bọn họ biết, xem như ta đuổi bớt được tình địch đi "
" Không cùng ngươi náo loạn " Ngọc Y Thần không để ý đến Lâm Minh Nguyệt nữa, nàng da mặt rất mỏng, về phương diện này liền không thể cùng Lâm Minh Nguyệt đôi co.
Đến giờ xuất phát, các nàng tập trung ở cửa tông môn cùng Cố Thanh Ngọc hàn huyên đôi lời.
" Lưu sư thúc, ta vườn thảo dược phiền sư thúc thay ta chăm sóc thời gian " nàng lo lắng lần này đi lâu như vậy, nàng thảo dược không ai chăm sóc liền sẽ tiêu đời.

Cũng may Lưu Nhã am hiểu dược liệu sẽ dễ dàng chăm sóc giúp nàng.
" Không vấn đề, liền giao cho ta "
" Như vậy chúng ta cáo từ " Các nàng cũng không ở lại lâu, nhanh chóng lên đường.
Ngọc Y Thần nhìn Lâm Minh Nguyệt đi rồi cũng là hồi thần, cầm lên nàng chuẩn bị tay nãi, khởi hành.

Cố Thanh Ngọc nhìn nàng đi rồi, quay sang đối Lưu Nhã nói
" Không nghĩ tiểu sư muội cũng muốn bận việc " nàng còn nghĩ muốn cùng tiểu sư muội đánh cờ.
" Nàng còn có việc phải làm, ngươi cũng không nên rãnh rỗi quấy rầy nàng "
" Ta nào quấy rầy nàng.

Chỉ là thấy nàng cô đơn mới như vậy tìm nàng nha "
" Hảo, ta biết ngươi tốt bụng cho nên có thể thay ta lên lớp hôm nay sao? " Lưu Nhã hôm nay là muốn lên lớp nhưng nàng muốn đến xem xem vườn thảo dược của Lâm Minh Nguyệt.
Cho nên Cố Thanh Ngọc nhàn rỗi như vậy liền giúp nàng lên lớp đi.
Cố Thanh Ngọc chỉ còn cách đồng ý với Lưu Nhã.

Nàng bộ dạng chán nản mà rời đi làm cho Lưu Nhã kìm không được mà cười thành tiếng.
…………
Nhóm người Lâm Minh Nguyệt xuống núi, ngự kiếm mà đi cho nên ba ngày liền đến được kinh thành.

Lâm Nhược Vũ nhìn đến cổng lớn kinh thành rất là hào hứng.
" Nơi này cũng thật lớn " so với Thần giới tuy nhỏ nhưng nàng là lần đầu đến cho nên tò mò muốn biết.
" Đến khi cùng hoàng thượng gặp mặt xong, ta dẫn ngươi cùng đi dạo " Chu Tử Yên còn nhớ rõ Lâm Nhược Vũ từ nhỏ bị quản nghiêm cho nên nàng muốn dẫn Lâm Nhược Vũ cùng đi dạo kinh thành.
" Hảo "
" Hàn sư thúc có nói qua hoàng thượng cho người đợi ở đây "
" Có phải là thị vệ phía trước? "
Lâm Minh Nguyệt theo hướng Lâm Nhược Vũ nhìn đến một cái nam thị vệ đang dáo diết nhìn ai đó.

Hắn đột ngột nhìn đến phía các nàng sau đó chạy đến.
" Các vị là Thiên Quang môn đệ tử? "
" Là "
" Ta được hoàng thượng phái tới đón các vị.

Xin mời lên ngựa " xe ngựa đã ở cổng thành chờ các nàng.
Ba người các nàng lên xe, xe ngựa dần dần tiến vào Tử Cấm Thành.

Lâm Nhược Vũ ngồi trong xe ngựa đánh giá khung cảnh trong cung.
" Nơi này tuy rộng nhưng ta cảm giác lại lạnh lẽo "
" Hoàng cung vốn chính là như vậy " Lâm Minh Nguyệt nhắm mắt.

Chốn cung cấm này nàng chưa từng muốn đặt chân đến, lộng lẫy xa hoa nhưng bên trong chính là lạnh lẽo không tình người.
Các nàng hiểu ý Lâm Minh Nguyệt cho nên cũng lại không tiếp tục nói chuyện, yên tĩnh mà đánh giá nơi này.
Xe ngựa một lát sau cũng đến được Dưỡng tâm điện của hoàng thượng.
" Các vị đã đến nơi "
Các nàng xuống ngựa, ở bên ngoài chờ thị vệ vào bẩm báo với hoàng thượng.

Thị vệ trở ra cho mời các nàng tiến vào, sau đó quy củ mà đóng lại cửa.
Bước vào Dưỡng tâm điện liền nhìn thấy hoàng thượng uy nghiêm mà xử lý sổ sách, Lâm Minh Nguyệt các nàng cùng hắn hành lễ.
" Tham kiến hoàng thượng.

" là tiên môn thế gia người, các nàng không cần quá câu nệ lễ tiết.
" Các vị tiên nhân đến vừa đúng lúc, tứ hoàng tử và cửu công chúa đang đợi ở ngự hoa viên "
Hoàng thượng vẫn còn ở độ tuổi tráng niên, khí thái vẫn rất oai phong.


Hắn đứng dậy, cùng các nàng đi đến ngự hoa viên.

Trên đường đi có cùng các nàng hỏi thăm đến sư tổ.
" Sư tổ của các ngươi dạo gần đây vẫn tốt? "
" Sư tổ vẫn khỏe.

Chỉ là người hiện tại ở bế quan "
" Các vị là đệ tử mới nhập môn? "
" Là.

"
Lâm Minh Nguyệt theo lễ nghi đáp lời hắn nhưng giọng điệu vẫn là lạnh nhạt.

Hoàng thượng thấy nàng như vậy cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, lại không có bắt chuyện, tiếp tục hướng ngự hoa viên.
Lâm Nhược Vũ đi ở phía sau nhìn hai người trò chuyện cảm thấy rất kì quái.

Nàng có cảm giác tỷ tỷ chán ghét hoàng thượng thì phải?
Bất quá lần đầu gặp mặt tỷ tỷ lại đối hắn không có ấn tượng tốt là vì sao.
" Nguyệt tỷ quả nhiên không mừng cùng nam nhân thân cận " Lâm Minh Nguyệt thích nữ nhân Chu Tử Yên là biết được qua một lần nghe được nàng sư phụ cùng Cố sư thúc trò chuyện.

Nàng có nghe Nhược Vũ kể lại, Lâm Minh Nguyệt không thích nam nhân hoa tâm, lần này gặp hoàng thượng tỷ ấy có lẽ đã cố nhẫn nhịn.
Ai mà không biết đế vương chính là hoa tâm người.
Lâm Nhược Vũ lúc này mới ngộ ra.

Thảo nào từ lúc nhận nhiệm vụ tỷ ấy đã có chút không vui.
Đến rồi ngự hoa viên, phía xa ở đình viện có thể nhìn thấy hai cái hài tử đang cùng nhau cười đùa vui vẻ, bên cạnh còn có một nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nhìn thấy hoàng thượng đến, hai vị công chúa hoàng tử liền đứng dậy hành lễ.
" Nhi thần tham kiến phụ hoàng "
Nữ nhân đó cũng đối hắn hành lễ.
" Thần thiếp tham kiến hoàng thượng "
" Hoàng hậu không cần đa lễ " hắn phất phất tay cho các nàng an tọa.

Cùng các nàng giới thiệu qua nhóm người Lâm Minh Nguyệt.
" Này là ba vị tiên nhân mà trẫm mời đến để dạy dỗ." Hoàng hậu nhìn các nàng, gật đầu, dịu dàng cười với các nàng.

" Giai Ý, Tư Duệ mau đến bái kiến sư phụ của các ngươi "
" Đồ đệ tham kiến ba vị sư phụ " hai vị hoàng tử công chúa rất lễ phép làm cho Lâm Minh Nguyệt cũng sinh ra chút hảo cảm.
" Lần này nhờ các vị dạy dỗ thời gian lâu như vậy thật thất lễ " hoàng hậu là người đưa ra chủ ý này bởi vì nàng muốn đảm bảo hài tử của nàng lớn lên bình yên.

Cho nên đối với nhóm Lâm Minh Nguyệt rất là áy náy.
" Hoàng hậu không cần như vậy.

Mười năm đối với chúng ta mà nói cũng không quá dài "
" Bọn họ nói phải, chỉ mười năm mà thôi, đối bọn họ thật giống cái chớp mắt.

Nàng không cần lo lắng "
Lâm Nhược Vũ là người dễ dãi nghe đến hắn câu này cũng là trong lòng tức giận.

Hảo cái hoàng đế, ngươi xem chúng ta là quá rãnh rỗi mới đến giúp ngươi đúng không.
Nếu không phải nghe được ngươi cùng sư tổ của ta là bằng hữu, ta liền không đi.
Cao Hy Tuyết nghe mình trượng phu nói như vậy rất không vui.

Nàng trượng phụ trước kia nào có như vậy thô lỗ.

Nàng cười trừ, trao cho Lâm Minh Nguyệt ánh mắt, ý muốn cùng nàng tạ lỗi.
Lâm Minh Nguyệt gật gật đầu.

Nàng đã không để tâm đến hắn, hắn dù có nói gì cũng không ảnh hưởng đến nàng.
Thật muốn cùng Ngọc Y Thần đi phương Bắc đâu.
" Các vị đi đường đã mệt, ta đã cho người chuẩn bị chỗ ở.

" Nàng gọi lại thái giám gần đó, dặn dò hắn kĩ lưỡng.
" Xin mời ".
Thái giám dẫn đường cho các nàng.

Rời đi khỏi hoàng thượng, Lâm Minh Nguyệt liền có thể thả lỏng người.

Trên người hắn khí vị làm nàng vô cùng chán ghét, ngược lại là hoàng hậu, nàng ta là một cái ấm áp nữ nhân.
Xem ra hoàng tử công chúa có nên người hay không đều phụ thuộc vào nàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi