SƯ PHỤ LÀ LÒNG TA NHẤT SỦNG


Chỗ ở của các nàng được sắp xếp ở gần cung Phượng Từ của hoàng hậu.

Sắp xếp như vậy bởi vì hai vị hoàng tử công chúa còn nhỏ chưa có phủ đệ riêng cho nên bọn họ vẫn là ở cùng mẫu thân.
Lâm Nhược Vũ vào đến phòng liền bộc phát.

Nàng tức giận đập bàn một cái, lên tiếng mắng chửi.
" Này hoàng đế quả nhiên xấu xí.

Hắn nghĩ chúng ta rãnh rỗi nhàm chán mới đến đây giúp hắn đi.

Ta nếu không phải vì sư tổ, khi nãy liền chụp hắn một chưởng "
" Ngươi bớt giận " Chu Tử Yên ngồi xuống, rót cho nàng tách trà hạ hỏa lại ôn nhu mà hống nàng.
Lâm Minh Nguyệt từ khi vào phòng đã thu dọn lại hành trang của nàng.

Lâm Nhược Vũ thấy nàng không có đem đồ bày ra liền thắc mắc.
" Tỷ ngươi muốn đi đâu? "
" Ta nghĩ chuyện dạy dỗ lần này giao cho hai muội liền có thể, ta ở lại cũng không có ích gì.

Ta nghĩ đi phương Bắc tìm sư phụ."
" Tỷ định giao bọn họ lại cho chúng ta? "
" Ân "
" Này thật không vui a " Lâm Nhược Vũ ủy khuất.

Tỷ tỷ chán ghét hoàng thượng nàng hiểu rõ nhưng để lại nhiệm vụ cho hai nàng như vậy thật không được a.

" Ta cũng muốn đi "
" Không được! Muội đi rồi chỉ còn Tử Yên ở đây, làm sao có thể dạy dỗ một lúc hai người " Lâm Minh Nguyệt không đánh giá thấp năng lực của Chu Tử Yên nhưng đối với việc dạy dỗ, tập trung giảng dạy một cá nhân sẽ có hiệu quả tốt hơn.
" Nhưng...nhưng...!"
" Được rồi, nghe lời tỷ.

Lần này nhiệm vụ xác thật là nhàn hạ chỉ có điều thời gian mười năm ta biết các muội sẽ nhàm chán.

Nhưng các muội cứ nể tình hắn là bằng hữu của sư tổ mà cố gắng.

" nàng biết rời đi như vậy là không đúng nhưng nàng không thích ở chốn thâm cung này chút nào, nó làm nàng cảm thấy không khỏe.
Vả lại nàng không yên tâm để Ngọc Y Thần đi phương Bắc một mình.
" Tỷ rời đi có phải là vì không an tâm Ngọc sư thúc?" Chu Tử Yên có thể cảm nhận được lí do Lâm Minh Nguyệt rời đi.
" Là " Lâm Minh Nguyệt gật đầu tán thành " Cho nên ta có thể trông cậy vào hai muội sao? "
Được Lâm Minh Nguyệt tín nhiệm như vậy Lâm Nhược Vũ cùng Chu Tử Yên có chút vui mừng, tỷ ấy là ở tin tưởng các nàng mới có thể an tâm giao lại mà rời đi.
Vì vậy các nàng đã đồng ý rồi.
" Được rồi.

Cũng chỉ là dạy dỗ ta cũng không thể không làm được.

" Lâm Nhược Vũ bĩu môi nhìn nàng tỷ tỷ thu thập hành trang.
" Vậy trông cậy vào hai muội.

Ta đi đây " Lâm Minh Nguyệt gật đầu chào hai người các nàng, sau đó ngự kiếm rời đi.
Đến khi ra khỏi tử cấm thành, Lâm Minh Nguyệt dừng chân tại một tiệm trà trong kinh thành, suy nghĩ xem nên như thế nào tìm sư phụ.
" Sư phụ nói rằng đến phương Bắc nhưng cũng không nói cụ thể là đi đâu, ta làm sao liên lạc được với nàng ấy đây "
" Khách quan trà của ngài đây "
Tiểu nhị đem ra trò nàng một ấm trà, Lâm Minh Nguyệt tự rót cho bản thân một tách sau đó nhâm nhi thưởng thức.

Nàng đột nhiên nhớ ra, trên người Ngọc Y Thần còn có ngọc bội của nàng.
Nhớ đến điều này Lâm Minh Nguyệt liền dùng thần thức để xác định vị trí.
………
Ngọc Y Thần rời khỏi tông môn cũng là lên đường đi thẳng đến phương Bắc.

Do hành trình khá xa nên nàng quyết định dừng chân nghỉ ngơi đôi chút.
Nơi Ngọc Y Thần dừng chân gọi là Đường gia thôn.

Này thôn vừa đặt chân đến mang lại cảm giác thật yên bình.


Không chỉ vậy có thể nhìn thấy một bức tượng được điêu khắc tinh xảo ở cổng thôn.
Nàng cảm thấy bức tượng này trông thật quen mắt nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu, dù sao nàng cũng là lần đầu đến đây cũng không thể quen ai ở đây được.
Nàng hỏi thăm người trong thôn về khách điếm, theo chỉ dẫn đi đến cuối thôn liền phát hiện một cái khá lớn khách điếm.
" Khách quan muốn qua đêm hay dừng chân chốc lát" một phụ nhân từ bên cạnh nàng xuất hiện, này chắc hẳn là bà chủ của khách điếm.
" Ta muốn qua đêm "
" Vậy mời khách quan vào trong, khách điếm chúng ta vừa hay còn trống một phòng "
" Hảo "
Vào đến trong liền nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở quầy, bên cạnh còn có hai cái tiểu cô nương.
" Nương " hai tiểu cô nương nhìn thấy nàng mẫu thân trở về liền vui vẻ chạy đến ôm lấy nàng chân.
" Tiểu Chu tiểu Hạ ở nhà có ngoan không, nương có mua bánh về cho các ngươi đây "
" Ân ân tiểu Chu cùng tỷ tỷ thật ngoan " tiểu cô nương nhỏ hơn lanh lẹ gật đầu.

Nàng giống như phát hiện Ngọc Y Thần cho nên tò mò mà nhìn nàng, hỏi hỏi nàng mẫu thân.

" Nương, này tỷ tỷ là ai a, trông nàng có nét rất giống Lâm tỷ tỷ "
" Nàng a, là khách nhân đến thuê phòng đâu.

Lão công, sắp xếp cho nàng một phòng đi "
" Hảo, ta liền cho người sắp xếp " Đường Đại Tam cho người đi chuẩn bị phòng cho nàng, Ngọc Y Thần cũng theo tiểu nhị lên nhận phòng, phòng cũng thật rộng rãi.
Sắp xếp hành trang xong, nàng xuống lầu dùng bữa.

Tùy ý gọi một bát mì thịt bò mà thưởng thức, xem ra tay nghề đầu bếp ở đây cũng không tệ.
" Vị này khách nhân khí chất thật không giống người thường, là tiên nhân sao " một cái khách nhân ngồi bàn bên cạnh thấy Ngọc Y Thần thanh lãnh cao ngạo khí thế liền tò mò.
" Ta là đệ tử của Thiên Quang môn "
" Ra là tiên môn thế gia người, thảo nào khí chất như vậy cường "
Tiểu Chu đang chơi cùng nàng tỷ tỷ nghe đến Thiên Quang môn liền nhanh chạy đến chỗ Ngọc Y Thần, kéo kéo nàng vạt áo.

Ngọc Y Thần bị nàng kéo cũng không có khó chịu, nàng mỉm cười, nói
" Tiểu cô nương có việc "
" Tỷ tỷ là Thiên Quang môn đệ tử sao? "
" Ân "
" Như vậy tỷ tỷ quen Lâm tỷ tỷ sao? "
" Lâm tỷ tỷ? " Ngọc Y Thần nghi hoặc, Lâm tỷ tỷ mà tiểu cô nương nhắc đến là ai.
" Tỷ ấy là đệ tử Thiên Quang môn nha.

Tỷ ấy lần đó đến đây còn giúp đỡ thôn chúng ta a "
Thấy Ngọc Y Thần khó hiểu, Mặc Gia Linh liền đi đến chỗ nàng, ôm lấy tiểu Chu, cùng nàng giải thích.
" Nha đầu này nói đến là vị ân nhân của chúng ta, nàng gọi là Lâm Minh Nguyệt "
Ba chữ Lâm Minh Nguyệt vừa ra Ngọc Y Thần liền hiểu, lần đó xuống núi xem ra Lâm Minh Nguyệt có đến nơi đây còn giúp đỡ bọn họ.
Nghĩ đệ tử của mình vừa tài giỏi còn rất tốt bụng cứu giúp người khác như vậy, nàng thật vui vẻ.
" Ân, nàng là ta đệ tử "
" Như vậy trùng hợp, ta lại có thể gặp được người quen của Lâm cô nương " Đường Đại Tam từ trong bước ra.

Nghe đến nàng là Lâm Minh Nguyệt sư phụ, hắn cũng trở nên niềm nở hơn rất nhiều.
" Mọi người quen nàng? "
" Là.

Lần đó thôn ta bị ma vật quấy phá lại gặp phải cường hào, cũng may có Lâm cô nương giúp đỡ chúng ta mới được như bây giờ.

Tượng ở cổng thôn cũng là vì nàng mà khắc " Đường Đại Tam vẫn nhớ rõ ngày đó, nhờ Lâm Minh Nguyệt mà Đường gia thôn đã yên bình, lại còn sung túc hơn trước.
" Cô nương nếu đã là sư phụ của nàng, có hay có thể cho chúng ta biết quý danh? " Mặc Gia Linh một tay ôm tiểu Chu một tay nắm lấy tiểu Hạ tay nhỏ, vẻ mặt là muốn biết danh tính của sư phụ của ân nhân.
" Thất lễ, ta gọi Ngọc Y Thần "
Vừa nghe ba chữ Ngọc Y Thần, một nam nhân bên cạnh liền đứng thẳng dậy, trố mắt nhìn về phía nàng.

Mọi người bị hắn hành động làm cho giật mình, tiểu Hạ cũng vì hắn mà khóc.
Mặc Gia Linh nhìn nữ nhi khóc lớn như vậy liền theo bế nàng lên, ôn nhu mà hống nàng.

Nam nhân đó biết mình hành động quá trớn, liền cúi đầu tạ lỗi với mọi người.

Sau đó đi đến trước mặt Ngọc Y Thần cung kính chào hỏi.
" Vãn bối Tề Ninh gặp qua Ngọc tiền bối "
Ngọc Y Thần nhìn trước mắt người chưa từng gặp qua cho nên có chút không được thoải mái, mày cũng là nhíu lại.

Tề Ninh nhìn nàng vẻ mặt cũng là ra một trận mồ hôi lạnh.

Nghe danh Ngọc Y Thần đã lâu, nghe nói là cái lạnh lùng nữ nhân, cứ ngỡ là lời đồn nhưng xem ra chính là sự thật.
Nếu biết nàng sẽ như vậy khó chịu hắn cũng sẽ không lỗ mãng lớn tiếng như vậy.
" Chúng ta từng gặp? "
Tề Ninh lắc đầu
" Nghe danh Ngọc tiền bối đã lâu, hôm nay mới tận mắt diện kiến.

Người so với miêu tả thật sự quá xinh đẹp " Tề Ninh biệt tài chính là lấy lòng nữ nhân.

Hắn khen nàng như vậy nàng chắc hẳn rất thích.
" … " Ngọc Y Thần nghe những lời khen ngợi này quá nhiều, nhiều đến nỗi nàng sinh ra chán ghét.
Thấy Ngọc Y Thần không có đáp lời, hắn liền tưởng nàng ngại ngùng cho nên cứ theo đà mà tiếp tục ca ngợi nàng vẻ đẹp.
" Ngọc tiền bối xinh đẹp như vậy đi một mình thật không an toàn.

Nếu tiền bối không ngại ta liền có thể cùng người lên đường bầu bạn đâu.

Người thấy thế- "
" Nàng cũng không cần đến ngươi bồi " giọng nói quen thuộc vang lên.

Ngọc Y Thần liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn đến đối phương nàng ánh mắt liền từ thanh lãnh trở nên ngạc nhiên.
" Ngươi sao lại ở đây? "
" Vừa xa người một chút lại có ong bướm đến gần " Lâm Minh Nguyệt đi đến bên Ngọc Y Thần, đem nàng hộ ở phía sau, đối mặt cùng tên nam nhân kia, ánh mắt biến lãnh.
" Ta sư phụ ắt có ta bồi nàng, không cần đến đệ tử Vô Hối môn can thiệp "
Lâm Minh Nguyệt đột nhiên xuất hiện cắt ngang Tề Ninh làm hắn là rất tức giận.

Còn muốn lớn giọng mắng người lại nhìn thấy nàng khuôn mặt rất quen, hình như hắn cùng nàng gặp qua ở lần đại hội khi đó.
Nàng gọi Lâm Minh Nguyệt đi.
Lần đó ở đại hội nàng giúp đỡ Thẩm Đình giải nguy hắn có tận mắt nhìn thấy.

Hắn khi đó ngưỡng mộ Thẩm Đình nhưng cũng không dám ra mặt giúp đỡ, chỉ biết đứng nhìn không phân biệt rõ được Thẩm Đình là nói dối hay thật.
Mà nàng lại có thể bình tĩnh phân tích, còn tìm ra được chứng cớ.

Khi đó hắn cảm nhận Lâm Minh Nguyệt thân phận thật sự không đơn giản.

Có lẽ nàng gia chính là một gia tộc lớn.
Cho nên hắn cùng nàng giao tiếp cũng không được lỗ mãng sai sót.
" Lâm cô nương chớ nóng giận, tại hạ chỉ thấy tiền bối một mình như vậy thật cô đơn cho nên mới bày tỏ chút lòng thành mà thôi "
" Tạ Tề công tử hảo ý.

Đáng tiếc phen này hảo ý ta xin phép được từ chối "
Tề Ninh cũng đuối lý.

Lâm Minh Nguyệt đã nói như vậy hắn còn có thể làm gì.
" Như vậy không làm phiền các vị.

Tại hạ đi trước " hắn để lại một ít bạc vụn trên bàn ăn rồi đi mất.
Ngọc Y Thần thấy hắn đi rồi, tâm trạng cũng phần nào thả lỏng.

Nàng nắm lấy Lâm Minh Nguyệt tay, dẫn nàng đi đến phòng của mình, để lại Đường Đại Tam cùng hắn lão bà nghi hoặc nhìn nhau.
" Ta cảm thấy các nàng giống như bạn lữ " Đường Đại Tam một tay vuốt cầm suy nghĩ trông vẻ rất mờ ám.

Mặc Gia Linh thấy hắn dáng vẻ liền buồn cười, nhéo hắn eo, nói
" Chuẩn bị làm cơm, làm nhiều một ít chúng ta còn đãi các nàng đâu "
" Hảo hảo, ta liền đi làm "
Tiểu Chu tiểu Hạ nhìn cha mẹ bận rộn cũng muốn phụ một tay.

Nàng nắm lấy tay tỷ tỷ của mình, giọng nói trong trẻo vang lên.
" Nương, chúng ta cũng muốn giúp "
" Vậy giúp nương chuẩn bị chút bàn ghế đi "

" Ân ân "
………
Ngọc Y Thần kéo Lâm Minh Nguyệt vào phòng, tiện tay khóa lại cửa phòng.

Sau đó dẫn nàng đến chỗ bàn, ấn nàng ngồi xuống.
" Ngươi làm sao biết ta ở đây? "
" Còn nhớ ngọc bội ta đưa ngươi sao.

Ta dùng thần thức xác định ngươi vị trí " Lâm Minh Nguyệt chỉ chỉ nàng bên hông ngọc bội.
Ngọc Y Thần gật gù hiểu rõ, nàng ngồi xuống ghế, tháo xuống bên hông ngọc bội, đưa lại cho Lâm Minh Nguyệt.

Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng đột nhiên trả lại ngọc bội, nghi hoặc nhìn nàng.
" Trả lại ta? "
" Ân.

"
" Không cần thiết.

Coi như là ta tín vật đi " Lâm Minh Nguyệt cười nói, nàng cầm lấy ngọc bội đeo vào Băng Sương của Ngọc Y Thần.
Ngọc Y Thần nghe nàng gọi hai chữ tín vật tim bất giác đập mạnh, cảm giác hạnh phúc len lỏi trong người.

Nàng ánh mắt nhu hòa, vuốt ve miếng ngọc bội.
Lâm Minh Nguyệt đã đưa nàng tín vật, Ngọc Y Thần cũng muốn đáp lại.

Chỉ là nàng hiện tại không biết nên đưa cho Lâm Minh Nguyệt thứ gì.
" Ta không có gì để đưa lại cho ngươi "
" Ta không cần vật chất, chỉ cần có ngươi tâm là đủ " Lâm Minh Nguyệt ôm nàng vào lòng.

Chỉ xa nhau một khoảng thời gian ngắn mà nàng đã nhớ hơi ấm của nàng ấy đến như vậy.
Nàng sống lâu đến như vậy cũng không nghĩ có một ngày sẽ ái một người nhiều đến thế.
Ngọc Y Thần cũng thuận thế dựa vào nàng lòng ngực, yên tĩnh mà nhắm mắt hưởng thụ.

Nàng cảm thấy nàng ngày càng càng ỷ lại vào Lâm Minh Nguyệt, tảng băng trong lòng nàng cũng từng chút một được hòa tan.
Lâm Minh Nguyệt nói chỉ cần nàng tâm nhưng nàng không thể không có tín vật đáp trả, nàng phải dành thời gian nhiều hơn để suy nghĩ đáp trả nàng ấy.
" Phải rồi, ngươi đang làm nhiệm vụ tại sao lại chạy đến đây? " nàng chớt nhớ bản thân còn chưa biết được tại sao Lâm Minh Nguyệt lại chạy tới chỗ nàng mà không phải trong cung.
" Ta cảm thấy dạy dỗ hoàng tử công chúa việc đó giao cho hai người Lâm Nhược Vũ, Chu Tử Yên liền có thể hoàn thành tốt, ta ở lại cũng không có ích lợi.

Còn nữa trong cung thật nhàm chán, đặc biệt là tên hoàng đế đó.

" nói đến đây giọng của Lâm Minh Nguyệt cũng bất giác nhỏ xuống, đáng tiếc Ngọc Y Thần ở nàng trong lòng lại nghe đến rõ ràng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Lâm Minh Nguyệt, ánh mắt khó hiểu.

Nàng vừa đến hoàng thượng đã làm gì để cho nàng ấy chán ghét như vậy.
" Hắn chọc giận ngươi? "
" Không có "
" Vậy thì vì sao? "
" Ta trước nay luôn đối đế vương ấn tượng không tốt, bọn họ cuối cùng đều là hoa tâm.

Ta lại không thích nhìn các nàng khổ sở vì một người như vậy " Lâm Minh Nguyệt nói nhắc đến hoàng thượng vẻ mặt lại nhăn nhó.
Ngọc Y Thần nghe nàng kể nguyên nhân có chút bất ngờ nhưng cũng thật buồn cười.

Nàng đưa tay nhéo vào hông Lâm Minh Nguyệt, giọng trách móc.
" Ngươi dám nói hoàng thượng như vậy không sợ hắn chém đầu ngươi sao "
" Ta là tiên nhân, hắn cũng dám kéo quân đánh tiên nhân đi " Nàng là cho hắn mười lá gan cũng không dám đụng đến nàng.
" Tự cao " nàng đánh nhẹ vào người Lâm Minh Nguyệt " Bất quá ngươi nói đúng, các nàng tâm tư đều dành cho hắn cuối cùng các nàng được lại cũng chỉ là đau thương "
Nàng khi trước từng một lần dừng chân nơi cung cấm, cũng nhìn thấy được khung cảnh thê lương nơi đó.

Ai nói hoàng cung sang trọng xa hoa là tốt đẹp, đối với các nàng nơi đó lại giống như một chiếc lồng, đem thanh xuân tươi đẹp của nữ tử giam cầm.
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng vẻ mặt đột nhiên trở nên âm trầm như vậy liền biết nàng lại đang suy nghĩ lung tung.

Dùng tay nâng lên gương mặt nàng ấy, đặt lên môi nàng một nụ hôn, nói
" Không nói đến hắn nữa, chúng ta xuống lầu dùng cơm.

Ngươi khi nãy còn chưa ăn được gì "
Lâm Minh Nguyệt nói nàng mới để ý bản thân xác thật có chút đói, nàng bát mì khi nãy cũng chưa hề động đũa.
" Ân "
………
" Tới tới tới, cơm vừa nóng hỏi đây " Đường Đại Tam thấy hai nàng xuống đến, liền vui vẻ kéo hai người các nàng vào cùng bàn ăn cơm.
" Nhiều món ngon như vậy.

Đường huynh vất vả rồi"
" Không vất vả.


Ân nhân có cơ hội ghé qua nhiêu đây liền không vất vả "
" Như vậy ta cũng không khách sáo "
Đường Đại Tam tay nghề nàng đã thử qua, xác thật ngon, hợp với nàng cùng sư phụ khẩu vị.
Tiểu Chu nhìn thấy Lâm Minh Nguyệt liền nhanh chóng chạy đến bên nàng, đưa tay muốn nàng bế lên, miệng nhỏ mấp máy.
" Lâm tỷ tỷ, tiểu Chu rất nhớ tỷ tỷ "
" Tỷ tỷ cũng nhớ tiểu Chu nha " Lâm Minh Nguyệt bế lên tiểu Chu, đặt nàng ngồi ở trong lòng.

Mới vài tháng không gặp mà tiểu Chu cũng đã cao lên không ít.
Ngọc Y Thần nhìn hai người các nàng đùa giỡn, khóe môi cũng nở nụ cười.

Đột nhiên nàng vạt áo có người nắm lấy, giật nhẹ, Ngọc Y Thần quay đầu lại xem thì phát hiện là tiểu Chu tỷ tỷ, gọi tiểu Hạ.
Tiểu Hạ lúc này hai mắt long lanh mà nhìn Ngọc Y Thần.

Bị một tiểu cô nương nhìn chăm chú như thế nàng cũng có chút ngượng.
" Có việc gì sao? " Ngọc Y Thần chưa tiếp xúc với trẻ con bao giờ, cho nên nói nàng làm sao đối xử cũng thật khó khăn.
" Tiểu Hạ muốn ngồi với tỷ tỷ " tiểu cô nương nhút nhát mở lời.
" Hảo " Ngọc Y Thần nhìn nàng e thẹn như vậy cũng không nỡ từ chối.

Tiểu Hạ thấy nàng đồng ý liền kéo ghế ngồi đến nàng bên cạnh, vẻ mặt thõa mãn mà ăn cơm.
Mặc Gia Linh thấy đại nữ nhi lần đầu chịu thân cận người như vậy cũng lấy làm ngạc nhiên.

Nàng tò mò hỏi nữ nhi
" Tiểu Hạ ngươi không phải bình thường rất sợ người sao? Hôm nay lại muốn cùng Ngọc cô nương ngồi gần.

"
" Ân, bởi vì Ngọc tỷ tỷ là sư phụ của Lâm tỷ cho nên tỷ ấy là người tốt.

Còn nữa, tỷ ấy cũng rất xinh đẹp "
Nghe đến đây Lâm Minh Nguyệt liền phải bật cười ra tiếng.
" Thì ra tiểu Hạ là nhan khống nha "
Tiểu cô nương bị Lâm Minh Nguyệt đậu đến đỏ bừng mặt, e thẹn cúi đầu ăn cơm.

Đường Đại Tam thấy nữ nhi cũng cởi mở hơn lúc trước hắn liền vui vẻ.
" Phải rồi, ân nhân lần này xuống núi có việc gì sao?" hắn nhớ rõ Lâm Minh Nguyệt từng nói nàng chỉ xuống núi khi có nhiệm vụ hoặc du ngoạn nhân gian.

Nhưng xem nàng trên người hành trang cũng liền không phải đi du ngoạn.
" Đường huynh cứ gọi Lâm cô nương liền hảo." nàng không thích bị gọi là ân nhân như vậy " Lần này ghé qua chính là muốn cùng sư phụ đi phương Bắc một chuyến.

"
Nhắc đến chuyện này, Lâm Minh Nguyệt cũng thuận tiện hỏi luôn nguyên nhân Ngọc Y Thần muốn đến phương Bắc.
" Sư phụ, ngươi nói ngươi muốn đến phương Bắc để làm gì? "
Ngọc Y Thần thấy Lâm Minh Nguyệt hỏi đến nghĩ chuyện cũng không cần thiết phải giấu Lâm Minh Nguyệt.
" Ngươi nghe đến Bàn Vân động sao "
" Bàn Vân động? Ta chưa nghe qua " Lâm Minh Nguyệt lục lọi trong trí nhớ những nơi nàng đã đi qua nhưng vẫn không biết được Bàn Vân động ở đâu.
" Nơi đó ta biết " Mặc Gia Linh đột ngột lên tiếng.

Nàng tập trung nghe mọi người nói chuyện đến khi nhắc đến Bàn Vân động nàng mới có phản ứng.
" Lão bà nơi đó là nơi nào, sao ta chưa từng nghe qua" Đường Đại Tam cũng là vẻ mặt khó hiểu, hắn lão bà trước nay không ra ngoài nhiều sao có thể biết được Bàn Vân động gì đó.
" Không giấu gì các vị.

Mặc gia chúng ta đời trước cũng từng có người tu tiên nhưng đến đời gia gia ta liền không còn hậu nhân.

Ta lúc còn nhỏ cũng từng được đọc qua sách vở mà tổ tiên ghi chép, trong đó có nhắc đến Bàn Vân động "
" Nơi đó nhắc đến chính là chứa đựng nhiều bảo vật thần kì.

Ma tộc cũng vì điều đó mà lùng sục nhưng vẫn không có cách tiến vào "
" Còn có như vậy " Đường Đại Tam gật gù.

Hắn không ngờ lão ba của hắn từng có tổ tiên là tiên nhân đâu.
" Ngươi vì Bàn Vân động mà đến? "
" Ân, ta từng đến đó một lần, đáng tiếc không có cách vào "
" Hình như trong thư của tổ tiên ta từng ghi lại cách vào " Mặc Gia Linh không nhớ rõ là ở đâu nhưng nàng chắc chắn trong thư có ghi chép rõ cách để vào đó.
Ngọc Y Thần nghe Mặc Gia Linh nói có cách liền kích động.

Nàng buông xuống chén trà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mặc Gia Linh.
" Ta muốn biết ".
- --------------
Tác giả đôi lời: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tác phẩm ^_^
Ta sẽ cố gắng một tuần 2 chương.

Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi