SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lợi ích lớn nhất mà đạo tràng Vu Hàm đạt được là Vu thuật Tinh Huyết Chú và Vu Y Thuật. Dương Bách Xuyên cũng chưa từng xem qua, bởi vì y thuật mà sư phụ để lại cho anh, anh còn chưa tu luyện xong.  

Lúc trước anh cũng chưa kiểm tra hộp gỗ giành được từ tay Địa Tâm lão tổ và Bách Sơn là thứ gì.  

Hôm nay thu dọn vật phẩm của mình, anh mới lấy ra xem.  

Sau khi mở hộp gỗ ra, nhìn thấy đồ bên trong Dương Bách Xuyên không khỏi há mồm ngạc nhiên. Anh còn tưởng là báu vật gì đặc biệt, không ngờ bên trong hộp gõ chỉ là một cái kén.  

Là một cái kén lớn bằng một đốt ngón tay út.  

Không biết là kén của loại sâu nào.  

Có ấp nở được không?  

Dương Bách Xuyên trợn trừng mắt, phải ấp bao lâu thì mới nở thành con?  

Kén là gì? Kén là vỏ bọc được hình thành do ấu trùng côn trùng nhả tơ trước khi biến thành nhộng.  

Không biết đạo tràng Vu Hàm sưu tầm thứ đồ này trong căn nhà tranh để làm gì?  

Nếu trước đây anh biết được trong hộp gỗ mà Địa Tâm lão tổ và Bách Sơn chém giết cướp giật nhau là một cái kén, anh còn lâu mới tốn sức để cướp đồ vật này.  

Đúng lúc này, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu anh: “Thằng nhóc thối, không biết chừng đây là thứ tốt, thử tế luyện bằng phương pháp huyết tế xem có gì bất ngờ không.”  

Giọng của Vân Thiên Tà mang theo vẻ kinh hãi và không dám chắc.  

“Lão già, đây có phải pháp khí đâu mà cần tế luyện bằng phương pháp huyết tế?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nói.  

“Bảo con luyện tế thì cứ luyện tế đi, nói nhảm như vậy làm gì. Vi sư đã nói thế thì chắc chắn có nguyên do của vi sư.” Vân Thiên Tà mất kiên nhẫn nói.  

“Được rồi được rồi, con thử xem sao. Chắc vật đã được Vu Hàm sưu tầm chắc chắn không phải vật bình thường.”  

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa nặn một giọt máu tươi trên đầu ngón út ra, nhỏ lên bề mặt cái kén.  

Sau khi máu tươi nhỏ xuống kén, trong giây lát có một luồng ánh sáng lóe lên, sau đó máu tươi biến mất không thấy dấu vết, tựa như đã được kén hấp thụ sạch sẽ.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm nhận được cái kén nhỏ này đang tỏa ra xung quanh một luồng sức mạnh sinh cơ yếu ớt.  

“Ồ, lão già, cái kén này có dấu hiệu của sinh mệnh?” Dương Bách Xuyên vô cùng ngạc nhiên.  

“Mau luyện tế nhanh lên, thế giới rộng lớn không gì là không thể. Có gì kỳ quái đâu, con nên biết đây là đồ của Vu tộc, không thể giải thích được bằng tư duy bình thường. Con trùng bên trong kén này là rồng, đợi đến khi con luyện tế xong mới thấy rõ được. Bây giờ có vẻ bên trong vẫn còn sinh mệnh, nhưng có ấp thành hay không còn trông chờ vào vận số của thằng nhóc con.   

Tương truyền rằng thượng cổ Vu tộc có Đại tế ti của Vu tộc nuôi dưỡng kỳ trùng trong nhân gian, nắm giữa khả năng xoay chuyển càn khôn, đánh đâu thắng đó không gì ngăn cản được. Những nơi hắn đi qua đều chỉ còn xương trắng, sinh linh vạn vật đều vô cùng kiêng kị.  

Dòng dõi cầm thú được thế gian lưu truyền tuy là vương giả vạn vật thống lĩnh vạn cầm vạn thú, nhưng chỉ có trùng là không bị cầm thú vương tộc quản thúc, tự hình thành một thể, cùng đứng ngang hàng nhau.  

Đây là nhân có nhân vương, thú có thú vương, trùng có trùng vương.  

Nói cách khác trùng có vương, có thể sánh ngang với nhân tộc và thú tộc, trên lý thuyết mỗi loại trùng tộc đều có một vương giả.  

Nhưng nếu đã bị cổ Vu tộc điều động thì hoặc là thông linh với Vu tộc, kí khế ước tương tự với khế ước linh hồn với nhau, hoặc là trở thành linh trùng.”  

Vân Thiên Tà giải thích cho Dương Bách Xuyên, còn Dương Bách Xuyên đã bắt đầu tế luyện cái kén trong tay.  

Trong lúc chân hỏa vận chuyển, Dương Bách Xuyên không sợ chiếc kén trong tay bị cháy thành tro, bởi lẽ nếu sư phụ đã bảo anh tế luyện thì chắc chắn có lý do của sư phụ.  

Lại không ngờ rằng sau khi vận chuyển chân hỏa, chiếc kén trong tay hấp thụ hết sạch chân hỏa giống như người đói bụng gặp được nước và thức ăn, không chần chờ nuốt chửng xuống bụng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi