SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không được, môn chủ sẽ không chết, chỉ là một ngọn núi sập mà thôi, môn chủ bản lĩnh cao cường, nhất định sẽ không chết, sẽ không ~” Phương Mãnh có chút điên rồ, ngồi trên đất tự lẩm bẩm một mình.  

Qua một lúc lâu sau ông mới bình tĩnh lại, vội vàng đứng dậy muốn chạy tới tiền viện, ông biết chuyện này nhất định phải nói cho mấy vị chủ mẫu, để bọn họ nghĩ cách. Cho dù là tới đảo Hồng Kông tìm môn chủ hay là ổn định Vân Môn, những thứ này đều cần người giải quyết.  

Sau khi đến tiền viện, Phương Mãnh lại ngây ngẩn cả người, nên tìm vị chủ mẫu nào đây?  

Mọi người đều biết, môn chủ có mấy vị chủ mẫu, dù sao cũng không thể để lão phu nhân biết Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện được.  

Nghĩ một hồi, Phương Mãnh quyết định đi tìm Triệu Nam, bởi vì Triệu Nam mới là người đã đính hôn với Dương Bách Xuyên, chuyện lớn như vậy trước tiên phải tìm cô để quyết định.  

Cũng may thời gian trước, Triệu Nam đi theo Lục Tuyết Hi – Lục hộ pháp, cộng thêm Viên Kim Phượng, còn có Tô Cẩn từ đảo Hồng Kông đều trở về Vân Môn.  

Lúc tìm được Triệu Nam, cô đang nói chuyện, phơi nắng cùng lão phu nhân, trong lòng Phương Mãnh vô cùng lo âu, nhưng ở trước mặt lão phu nhân, toàn bộ Vân Môn đều cung kính, không dám biểu lộ ra ngoài.  

Phương Mãnh đi tới nói mấy câu với bà nội của Dương Bách Xuyên, sau đó nhìn về phía Triệu Nam: “Cô Triệu, cô có thời gian không? Giúp tôi xử lý một chút dược liệu?”  

Triệu Nam nghe vậy thì giật mình, cô biết đạo trưởng Phương đang luyện đan dược cho Vân Môn, nhưng dược liệu trong tay ông chưa bao giờ để người khác chạm vào, hôm nay hiếm khi lại để cô đi hỗ trợ sắp xếp dược liệu?  

Chuyện này hết sức kỳ quái, cô nhìn sang sắc mặt của đạo trưởng Phương, mặc dù đang cười nhưng lại rất miễn cưỡng, sâu trong ánh mắt còn chứa đầy sốt ruột và lo lắng không yên.  

Triệu Nam thông minh như vậy, sao lại không nhìn ra đạo trưởng Phương đang có chuyện? Chỉ là trước mặt bà nội nên ông không tiện nói.  

Nam Nam mau đi giúp đạo trưởng Phương đi, một lát nữa là bà nội ổn rồi, gần đây tâm trạng cứ ngẩn ngơ, hôm nay đột nhiên lại cảm thấy đau ngực, sức khỏe người già càng ngày càng kém rồi, bà nội chỉ mong con và nhóc Xuyên mau chóng kết hôn rồi sinh cho nội một đứa chắt trai~” Bà nội nằm trên ghế xích đu vừa cười vừa nói.  

Triệu Nam nghe bà nội nói vậy, mặt cô đỏ lên, cô gọi vào trong phòng: “Khưu Vân, nhanh ra đây chăm sóc bà nội~”  

“Đến đây!” Khưu Vân chạy từ phòng khách ra.  

“Bà nội, cháu đi cùng đạo trưởng Phương, lát nữa cháu sẽ qua đây thăm bà.”  

“Đi đi, đi đi, không cần thăm bà đâu ~”  

Sau đó, Triệu Nam đi cùng đạo trưởng Phương tới sân sau.  



Triệu Nam nghe vậy liền run lên, hôm nay bà nội nói trằn trọc, trong lòng cô cũng cảm thấy khó chịu, luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, bây giờ nghe đạo trưởng Phương nói như vậy, không ngờ Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện, điều này làm cô càng căng thẳng. Triệu Nam vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ông biết Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện rồi?” 

“Là đàm chủ Thần Long đàm – Ngô Nam đã gọi điện tới thông báo cho tôi biết, nói môn chủ ở đảo Hồng Kông...” Sau đó đạo trưởng Phương kể lại toàn bộ những gì Ngô Nam đã nói với ông. 

“Không thể nào ~ Không... Dương Bách Xuyên tài giỏi như vậy...sao lại, anh ấy nhất định vẫn còn sống, tôi phải đi tìm anh ấy ~” Nói xong, cơ thể Triệu Nam run lên, cô hoa mắt chóng mặt, xuýt chút nữa đã ngã quỵ xuống đất. 

May mà đạo trưởng Phương nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống ghế đá trong viện. 

“Sao có thể như vậy được, anh ấy sẽ không...sẽ không...” Triệu Nam hoảng hốt tự lẩm bẩm, nước không tự chủ được mà rơi xuống. 

“Cô Triệu, cô không được khóc, nếu không bà cụ nghe được sẽ lo lắng, việc cấp bách là chúng ta cần phải bàn bạc một chút, đi tới Hồng Kông, tốt nhất là nên bàn bạc cùng Lục hộ pháp và các đại trưởng lão?” Đạo trưởng Phương nói. 

“Đúng, tôi đi tìm bọn họ~” Triệu Nam biết lúc này cô không được hoảng loạn, sau khi cố gắng trấn tĩnh lại, cô đi tìm Lục Tuyết Hi. 

Lúc này, Lục Tuyết Hi đang truyền thụ cho Tô Cẩn, Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh ở trong mật thất. 

Khi Triệu Nam đi tới mật thất, cô đã bình tĩnh lại rất nhiều, cô nghĩ tới một loạt các câu hỏi, cô biết Dương Bách Xuyên mới là Vân Môn, là trụ cột tinh thần của tất cả mọi người, nếu như anh thật sự...có chuyện gì bất trắc, vậy Vân Môn là tâm huyết của anh ấy, mọi người ở Vân Môn đều là những người quan trọng với anh ấy, Vân Môn tuyệt đối không thể loạn được. 

Chuyện này vẫn chưa thể công khai ngoài. 

Vì thế, khi bước vào mật thất, sau khi cô nhìn thấy Lục Tuyết Hi, Triệu Nam đã bình tĩnh lại, cô nhìn mấy người Viên Kim Phượng, cuối cùng đưa mắt về phía Tô Cẩn, cô nói: “Nhóc Tô, Khưu Cẩn tìm em có việc, em mau qua đó đi.” 

Tô Cẩn dạ một tiếng, cô xoay người đi ra khỏi mật thất, cô nhóc cũng không hỏi nhiều, càng không có gan để hỏi, ở Vân Môn mấy ngày, đương nhiên cô biết thân phận của Triệu Nam, đây là chính cung của Dương Bách Xuyên. 

Lúc này, Lục Tuyết Hi không nói gì, nhưng cô lại cau mày nhìn Triệu Nam.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi