SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Lục Tuyết Hi nhíu mày không phải bởi vì Triệu Nam cắt ngang việc cô ta dạy dỗ mấy người tu luyện, lại càng không phải bởi vì Triệu Nam cố ý đuổi Tô Cẩn, mà là bởi vì phát hiện Triệu Nam vừa đến, ánh mắt cô ấy đỏ hoe rõ ràng là vừa mới khóc, Lục Tuyết Hi biết nhất định là xảy ra chuyện gì rồi.  

Sở dĩ Triệu Nam đuổi Tô Cẩn, đương nhiên là có lý do của cô ấy, bởi vì Tô Cẩn không phải người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, hơn nữa đến từ đảo Hồng Kông, nơi Dương Bách Xuyên gặp chuyện không may, điều này khiến cô ấy vô thức trở nên cảnh giác và có địch ý với đảo Hồng Kông.  

Về phần hai người Viên Kim Phượng và  u Dương Ngọc Thanh, cô ấy sao có thể không nhận ra họ là người phụ nữ của Dương Bách Xuyên, bởi vì trên cổ hai người đều có đeo dây chuyền ngọc bích mà Dương Bách Xuyên đích thân điêu khắc.  

Phụ nữ ở cả Vân Môn này, có thể đeo dây chuyền ngọc bích, ngoại trừ em gái của Dương Bách Xuyên Dương San San, cũng chỉ có người phụ nữ của Dương Bách Xuyên mới có, trong tiềm thức Triệu Nam liền cho ra chỉ cần đeo dây chuyên đều là người phụ nữ của Dương Bách Xuyên.  

"Nam Nam, có phải xảy ra chuyện gì không?" Lục Tuyết Hi cất tiếng hỏi.  

Hai mắt Triệu Nam đỏ lên, nhìn ba người gật đầu, sau đó kể lại tin tức của Dương Bách Xuyên.  

u Dương Ngọc Thanh và Viên Kim Phượng lập tức che miệng bật khóc.  

Triệu Nam lạnh mặt liếc nhìn Viên Kim Phượng một cái, cuối cùng lạnh lùng nói: "Không được khóc, còn nữa, tôi nói các cô biết, chuyện này không được để bà nội biết, càng không được nói với ai khác, nếu không phải thấy các cô cũng đều là... Bỏ đi, tóm lại Vân Môn là tâm huyết của Bách Xuyên, sau này chúng ta phải đoàn kết, không thể để Vân Môn xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ lớn nhất của hai người trong khoảng thời gian này chính là chăm sóc cho bà nội thật tốt."  

u Dương Ngọc Thanh hai mắt đỏ hoe đồng ý, Viên Kim Phượng cả người run rẩy, nhất thời cảm thấy tự trách, nghĩ bản thân mình quả thật là sao chổi mà.  

Lúc này Viên Kim Phượng thầm nghĩ trong lòng, Dương Bách Xuyên vì cô ấy mới đi đảo Hồng Kông, nếu không phải vì cô ấy, Dương Bách Xuyên sẽ không đến đó, lại càng không xảy ra chuyện.  

Viên Kim Phượng vừa mới thoát khỏi bóng ma góa phụ đen triệt để trở lại trạng thái ban đầu, trước nay cô ấy luôn cho rằng bản thân là một người xui xẻo, khắc chết hai người chồng, tuy rằng vẫn chưa kết hôn với Dương Bách Xuyên, nhưng cũng đã ăn ở như vợ chồng, bây giờ cô ấy càng nghĩ rằng Dương Bách Xuyên cũng là do cô ấy khắc chết.  

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Triệu Nam, trong lòng Viên Kim Phượng run rẩy, nếu có thể, cô ấy hi vọng người chết chính là cô ấy.  

"Chị  u Dương, hai người đi chăm sóc bà nội đi, cả ngày hôm nay bà ấy không được khỏe, nhân tiện tìm Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đến đây cho tôi." Triệu Nam lập tức nói với  u Dương Ngọc Thanh, lúc này cô ấy biết Dương Bách Xuyên không ở đây, thân là chủ mẫu của Vân Môn, cô ấy càng phải giữ bình tĩnh, càng phải kiên cường.  

"Ừm, chúng tôi sẽ, cứ giao bà nội cho chúng tôi, đúng rồi, có muốn thông báo với San San một tiếng không?" Trước khi rời đi,  âu Dương Ngọc Thanh hỏi một câu.  

"Không được, tuyệt đối không thể để San San biết, con bé đang học ở Cố Đô, không thể để ảnh hưởng đến nó được, hơn nữa San San biết rồi cũng không giúp ích được gì, được rồi, mọi người đi chăm sóc bà nội đi, tôi và hộ pháp Lục sẽ sắp xếp." Triệu Nam lúc này giống như đang thể hiện khả năng quản lý công ty của cô ấy vậy, một vị chủ tịch bá đạo.  

Trên thực tế, quản lý tông môn cũng giống như quản lý công ty, điểm khác đó là thân phận của mọi người đều là người tu chân, nhưng phương thức hoạt động thì giống nhau.  

Đợi  u Dương Ngọc Thanh và Viên Kim Phượng rời khỏi đó, Lục Tuyết Hi nhướng mày, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm này của Triệu Nam, nhưng cũng hiểu rằng lúc này Vân Môn cần một người như cô ấy.  

Triệu Nam vừa đến liền đuổi Tô Cẩn, sau đó lại dùng ánh mắt lạnh như bằng nhìn Viên Kim Phượng, cô ta càng hiểu rõ tâm trạng của Triệu Nam, bởi vì lần này Dương Bách Xuyên đến đảo Hồng Kông là vì Viên Kim Phượng.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi