SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đó, đan Độ Kiếp chính là thứ không thể thiếu, ở thành tựu Kim Đan, đan Độ Kiếp gia tăng nắm chắc khả năng vượt qua thiên kiếp, rất khó khăn nhưng cũng rất trọng yếu, thăng cấp lên Kim Đan là điểm mấu chốt nhất để một bước lên mây, không độ kiếp chỉ có thể là Giả Kim Đan.  

Ngoài ra, đan dược trên cơ thể anh không thể sử dụng chân khí, hiện tại chỉ có đan Tụ Khí, nhưng tu vi tăng cao, đan Tụ Khí đã không thỏa mãn được nhu cầu của anh, hiện tại cần phải luyện chế đan dược cao cấp hơn để tu luyện và bổ sung chân khí vào thời khắc mấu chốt.  

Tối hôm qua, trong đầu anh đã tìm được ba phương thức luyện đan, trong đó có một đan dược gần trung phẩm – Đan Thiên Nguyên, rất thích hợp sử dụng trong giai đoạn này.  

Đan Thiên Nguyên, cho dù là thu thập linh dược hay công hiệu đều rất phù hợp, nhưng anh chỉ thiếu duy nhất một linh dược, cho dù Long Huyết Thảo cũng không thể thay thế được, vì thế nên hôm nay Dương Bách Xuyên chuẩn bị ra ngoài thử vận may.  

Đến nơi, Dương Bách Xuyên dặn dò Phong Thiên Nhai: “Lão Phong, hôm nay ông bất cả một chút, dẫn mọi người đi tìm ba đồ đệ không nên thân giúp tôi, xem có tin tức gì hay không, ba thằng ranh này, theo lý mà nói thì bọn chúng phải tới đây sớm hơn chúng ta mới phải, nhưng tới đây hai ngày rồi vẫn không thấy đâu, cũng không biết bọn chúng có đi vớ vẩn ở đâu không, đến bây giờ còn không thấy bóng người.”  

“Được, môn chủ yên tâm, chúng tôi sẽ ra ngoài tìm thử.”  

“Ừ, đi đi, cẩn thận một chút, nhưng nhớ kỹ, người Vân Môn chúng ta không gây sự, nhưng cũng không ngại phiền phức.”  

Dương Bách Xuyên dặn dò Phong Thiên Nhai một tiếng, sau đó anh cùng Thiên Tuyệt, Minh Giác và Trần Phong Tử ra ngoài, bắt đầu đi dạo chợ phiên Sơn Cốc.  

Về phần ba người Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân và Võ Kiếm còn chưa tới, ít nhiều gì cũng khiến anh lo lắng, hiện tại anh đã đắc tội bốn tông môn cổ xưa, chỉ sợ bọn họ sẽ ra tay với ba đồ đệ này, cũng may bên ngoài không có mấy người biết chuyện anh có ba đồ đệ.  

Nhưng làm việc phải cẩn trọng, vậy nên anh mới để Phong Thiên Nhai dẫn người đi tìm ba đồ đệ của mình, cả cái sơn cốc này, nói lớn thì không lớn mà nhỏ thì cũng không nhỏ, không tìm thì cũng không biết ba người họ đã tới hay chưa.  

...  

Khi bọn họ đi tới chợ phiên Sơn Cốc, trên đường đến đây, Dương Bách Xuyên nhìn thấy không ít linh dược tốt, bình thường rất khó tìm được linh dược hơn trăm năm, nhưng ở đây anh thấy rất nhiều, đương nhiên linh dược trên một trăm năm, dưới ba trăm năm là chiếm đa số.  

Còn linh dược từ ba đến năm trăm năm có rất ít, nhưng cũng không phải là không có, mà linh dược từ năm trăm năm trở lên nghìn năm trở xuống, Thiên Tuyệt nói những linh dược đó đa số nằm trong tay những gia tộc và tông môn lớn, còn linh dược trên nghìn năm thì tới nay vẫn chưa nhìn thấy.  

Dương Bách Xuyên nghĩ ngợi rồi nói: “Thiên Tuyệt, trong tông môn cổ xưa, nhà nào nhiều linh dược nhất chúng ta qua đó xem thử?”  

Thiên Tuyệt ngẫm lại rồi nói: “Xét về sự đa dạng của linh dược trong tám đại tông môn ở Trung Quốc, có lẽ là ‘Miêu Trại’ chiếm dữ Thập Vạn Đại Sơn, sư tổ, ngài muốn linh dược gì, mọi người cùng nhau tìm giúp ngài?”  

“Một loại linh dược tên là U Linh Đằng, rễ cây màu xanh nhạt, nhưng tại tỏa ra vị chua gay mũi, ngửi vào sẽ khiến người ta không tự chủ được mà chảy nước mũi, cũng không biết trên Trái Đất có loại linh dược này hay không, chúng ta trực tiếp đi tới Miêu Trại xem một chút.” Thật ra, Dương Bách Xuyên cũng không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao thì phương thức này dành cho đan dược từ Tu Chân giới, trên Trái Đất cũng không chắc có loại linh dược này.  

U Linh Đằng là một trong những linh dược chính luyện chế đan Độ Kiếp trong Kim Đan kỳ, Dương Bách Xuyên muốn thử vận may tìm kiếm.  

“Chúng ta tới chợ phiên Miêu Trại hỏi thử, nếu như Miêu Trại cũng không có thì những chỗ khác lại càng không có, Miêu Trại từ trước đến nay đều dựa vào linh dược để làm giàu, cho dù không có, chắc hẳn người ở Miêu Trại cũng từng nghe qua.” Thiên Tuyệt nói.  

“Được, vậy chúng ta tới xem thử rồi tính.” Dương Bách Xuyên gật đầu, anh dẫn đầu đi về phía trước.  

Khi đi ngang qua một người đàn ông râu ria xồm xoàm bán hàng rong trên đường, một mùi thuốc kỳ lạ xộc vào mũi Dương Bách Xuyên, ngửi thôi cũng khiến máu trong người chảy nhanh, Dương Bách Xuyên lập tức vui vẻ, anh dừng bước, trong lòng xúc động nghĩ: “Không phải là Huyền Mộc Linh Nhũ chứ?”  

Huyền Mộc Linh Nhũ chính là linh dược có thể sử dụng trong giai đoạn luyện chế này – Nguyên liệu chủ yếu của đan Thiên Nguyên, nếu như đây chính là Huyền Mộc Linh Nhũ thì anh có thể luyện chế được đan Thiên Nguyên, đến khi tiến vào bí địa cũng sẽ nắm thêm phần tự tin.  

Quay đầu nhìn, người đàn ông vạm vỡ đang ngồi trên một tảng đá lớn, mắt nhắm nghiền, trước mặt ông ta bày đủ các loại kỳ thạch và linh dược, mà mùi hương giống Huyền Mộc Linh Nhũ chính là từ trong một chiếc bình sứ nhỏ bay ra, mặc dù đã bịt kín nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể ngửi thấy được.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi