SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Không bán?”  

Dương Bách Xuyên ngây cả người, không bán thì ông để đây làm gì?  

“Người này làm sao vậy? Nếu đã không bán còn bày ra ngoài? Đùa nhau à?” Thiên Tuyệt nổ phát súng đầu tiên.  

Dương Bách Xuyên giơ tay ngăn Thiên Tuyệt còn đang định nói tiếp: “Thiên Tuyệt đừng nói nữa, tôi tin vị đạo hữu này không bán là có lý do riêng.”  

Dứt lời anh lại nhìn về phía người đàn ông râu ria xồm xoàm vẫn còn đang nhắm mắt nói: “Đạo hữu, tôi có thể xem thứ trong bình này của anh không?”  

“Đây là dịch Chung Nhũ không bán, chỉ dùng cỏ Tinh Hà để đổi, xem thì có thể, nhưng không có cỏ Tinh Hà thì miễn bàn.” Người đàn ông vẫn nhắm hai nghiền hai mắt như cũ.  

Thái độ ngạo mạn của người đàn ông râu ria xồm xoàm này khiến đám người Thiên Duyệt và Minh Giác rất không vừa lòng, có điều vẻ mặt Dương Bách Xuyên vẫn đang hớn hở, mặc dù bọn họ tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống.  

Người kia, thật ra bọn họ không nhịn cũng không được, tu vi của người đàn ông này không thấp chút nào.  

Một gã võ giả cổ Tiên Thiên tầng chín cao cấp, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dương Bách Xuyên ngay từ đầu đã không oán trách anh ta.  

Dương Bách Xuyên muốn xác định xem thứ trong bình nhỏ của người đàn ông này rốt cuộc có phải Huyền Mộc Linh Nhũ hay không.  

Sau khi mở nắp bình, một cỗ khí tức tràn đầy sức sống xen lẫn linh lực mộc hệ khổng lồ tỏa ra, chất lỏng bên trong có màu xanh lục đầy hơn nửa bình. Kích thước bằng một lọ đan dược bình thường.  

Quan sát một hồi, đối chiếu với ghi chép về Huyền Mộc Linh Nhũ trong đầu, giống nhau như đúc, đây chính là Huyền Mộc Linh Nhũ.  

Áp chế sự vui sướng trong lòng, Dương Bách Xuyên đậy nắp bình lại.  

Vừa rồi nghe người đàn ông gọi đây là dịch Chung Nhũ, có lẽ anh ta cũng không biết đây là Huyền Mộc Linh Nhũ, cũng không phải loại không phải chất lỏng thạch nhũ bình thường, một giọt Huyền Mộc Linh Nhũ là đủ để luyện chế một lò đan Thiên Nguyên, một lọ như vậy cũng phải một trăm giọt rồi.  

Giá trị của Huyền Mộc Linh Nhũ bỏ xa linh dịch Chung Nhũ hàng trăm con phố, một giọt Huyền Mộc Linh Nhũ đổi được một thùng linh dịch Chung Nhũ, nếu Dương Bách Xuyên có thì anh cũng sẽ không đổi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới suy nghĩ tới điều kiện của người đàn ông này, anh ta cần cỏ Tinh Hà để đổi, cỏ Tinh Hà là linh dược gì, Dương Bách Xuyên thật sự chưa từng nghe qua, chắc là cách gọi thông thường trong giới võ cổ.  

Anh quay đầu hỏi mấy người Thiên Tuyệt: “Các người có ai biết cỏ Tinh Hà không?”  

Thiên Tuyệt nói: “Sư tổ, cỏ Tinh Hà là một loại linh dược chữa tắc nghẽn kinh mạch, trong giới võ cổ loại linh dược này quả thật là rất khan hiếm, nhưng cũng không phải là không có, nghe nói ở Côn Luân từng có, có điều ở đại hội Luân Đạo lần trước đã bán một gốc cây giá tám trăm tinh thạch Tiên Thiên, quá đắt, không có ai mua, hơn nữa chỉ là linh dược đả thông kinh mạch mà thôi, cũng không có nhiều tác dụng, không tăng làm tăng tu vi, ai lại bỏ ra tám trăm tinh thạch để mua một gốc cây cỏ Tinh Hà chứ.  

Sư tổ, trong bình của người đàn ông này là linh dịch Chung Nhũ, mặc dù thứ này rất trân quý nhưng không phải là không có, nếu như ngày cần thì chúng ta có thể đi chỗ khác xem thử.”  

Dương Bách Xuyên nhìn Thiên Tuyệt hỏi: “Ý ông là, Côn Luân có một cây cỏ Tinh Hà?”  

“Lần trước không bán được, tôi nghĩ là vẫn còn,” Thiên Tuyệt cũng không chắc chắn.  

Dương Bách Xuyên cười gian trá nói: “Nếu như Côn Luân có thì dễ rồi, Chiêm Khánh Nhân còn đang nợ tôi tinh thạch đấy ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi