SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Đừng nói chuyện, bám chặt tôi.” Dương Bách Xuyên dặn dò hai đồ đệ mấy tiếng.  

Hiện tại, mặc dù anh đã túm được hai người bọn họ, nhưng cũng xuất hiện thêm vấn đề khác.  

Lúc này ba sư đồ bọn họ cũng không biết đã rơi tới độ sâu nào.  

Dù sao thì dưới uy áp của cơn lốc xoáy mạnh hơn gấp mười lần, Dương Bách Xuyên phát hiện mỗi khi lốc xoáy chuyển động, giống như đang rút xương ra khỏi cơ thể, hút đi một lượng chân khí khổng lồ từ trên người anh.  

Theo lý mà nói, một viên đan Thiên Nguyên đủ để anh tăng lên một bậc tu vi, nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt, chân khí trong người anh lại chẳng còn bao nhiêu.  

Sau khi nuốt xuống viên đan Thiên Nguyên thứ hai, Dương Bách Xuyên chuẩn bị kéo hai đồ đệ bay lên.  

Có điều, lúc này anh đột nhiên nghe thấy tiếng gió gào thét, và tiếng sấm mơ hồ bên tai.  

“Vù vù vù~”  

“Ầm ầm ầm ~”  

Trong nháy mắt gió lốc gào thét và sấm chớp xuất hiện trên đỉnh đầu.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, xem ra muốn lên cũng không dễ rồi.  

“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy, ngoài gió lốc kỳ lạ này ra, bây giờ còn xuất hiện cả sấm chớp nữa.” Đáy lòng anh thầm chửi rủa, khóe mắt có thể nhìn thấy tia chớp lóe ra từ trong gió lốc.  

“Rắc rắc ~”   

Sấm sét đột nhiên xuất hiện, như thể có mắt, bổ thẳng tới người Dương Bách Xuyên.  

“Nắm chắc ~”  

Dương Bách Xuyên hét lớn với hai đồ đệ.  

Vừa dứt lời, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, chân nguyên trong cơ thể bị tia chớp làm cho rối loạn.  

Anh giữ chặt lấy Độc Cô Hối và Võ Kiếm không hề buông tay, nhưng dưới lôi diện, cơ thể anh mất đi trọng tâm.  

Trời đất quay cuồng, cả ba người rơi thẳng xuống.  

“Aaa~”  

Ba sư đồ rơi xuống vực trong tiếng kêu la thảm thiết.  

Lúc này, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng gió gào thét đi kèm với sấm chớp rền vang.  

Cơ thể ba người hoàn toàn mất đi thăng bằng, bị một lôi diện đánh cho mất cả phương hướng.  

Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ sấm chớp lại có uy lực như vậy.  

Đến bây giờ anh mới hiểu câu ‘Thiên uy khó dò’ mà sư phụ Vân Thiên Tà thường hay nói, đương nhiên thiên uy trong lời của sư phụ anh chính là đang ám chỉ sức mạnh của thiên đạo.  

Chưa bao giờ nghĩ sức mạnh của lôi điện lại có uy lực khổng lồ như thế.  

Tốt xấu gì trong giới võ cổ, anh cũng xem thư là một cao thủ Tiên Thiên rồi, nhưng dưới uy áp của một lôi diện không tính là cường đại, đơn giản là chết trong nháy mắt.  

Bị lôi địa giết chết, nói vậy một chút cũng không ngoa.  

Không biết qua bao lâu, khóe mắt Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy đất liền.  

“Ầm ~” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi