SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Cuối cùng ba người cũng rơi xuống đất, cũng may có chân khí phù trợ, bọn họ cũng không quá thảm.  

Dù sao thì không biết là rơi từ độ cao bao nhiêu, nhưng thời gian cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, ít nhất cũng phải nghìn mét.  

Rơi xuống từ độ cao như vậy, không có tu vi thì chính là một đống thịt nát.  

Một lúc sau, Dương Bách Xuyên đứng dậy mặc dù toàn thân đang tê dại và đau nhức.  

Gãy mấy cái xương sườn, nhưng vết thương này đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện gì to tát, cho dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu thì nước sinh mệnh đều có thể chữa lành.  

Quay qua nhìn hai đồ đệ, bọn họ đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, tình trạng còn nghiêm trọng hơn nhiều lần so với sư phụ là anh.  

Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến việc bọn họ bị Miêu Long bắt lại tra tấn, hai người vốn đã bị thương, hiện tại ngã xuống như vậy, chỉ làm cho vết thương thêm nặng.  

Nhưng nếu như không có sự cứu giúp của anh thì lúc này Độc Cô Hối và Võ Kiếm chắc chắn sẽ mất mạng.  

Dương Bách Xuyên kiểm tra tình trạng trong cơ thể bọn họ, cả hai đều rất tệ.  

Vết thương ngoài ra đều không đáng kể, mấu chốt là trong cơ thể bọn họ cũng có độc, nhưng không nghiêm trọng bằng độc mà Miêu Long đã cho anh uống, đây là một độc gây tê.  

Hơn nữa chân khí trong cơ thể hai người đều bị phong ấn, thậm chí là có dấu hiệu phân tán.  

Xương cốt toàn thân của hai đồ đệ có nhiều chỗ đã vỡ nát.  

Những vết thương này đều do ngoại lực tác động, cũng là do vừa rồi rơi xuống vực mới thành như vậy.  

Hai người họ gần như chỉ còn nửa hơi thở.  

Cũng may Dương Bách Xuyên có nước Sinh Mệnh, chỉ cần không chết, cho dù bị thương nghiêm trọng tới đâu, sau khi uống nước Sinh Mệnh bảo toàn tính mạng là không thành vấn đề.  

Dương Bách Xuyên lấy ra hai giọt nước Sinh Mệnh cho đồ đệ uống.  

Đầu tiên là vết thương có thể được chữa lành nhờ nước Sinh Mệnh.  

Dương Bách Xuyên cũng tự dùng một giọt, đợi sau khi vết thương phục hồi, anh bắt đầu luyện hóa chất độc trong cơ thể hai đồ đệ.  

Hai tay anh đặt trên lưng Độc Cô Hối và Võ Kiếm, vận chuyển bình Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, giúp hai người luyện hóa độc trong cơ thể.  

Khoảng nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm.  

Độc trong cơ thể Võ Kiếm và Độc Cô Hối đã bị anh luyện hóa hoàn toàn, thương thế của bọn họ cũng được nước Sinh Mệnh chữa khỏi, khôi phục lại như lúc ban đầu.  

Lúc này, Độc Cô Hối và Võ Kiếm mở mắt.  

“Sư phụ...”  

Hai người đỏ mắt, quỳ rạp xuống trước mặt Dương Bách Xuyên.  

“Được rồi, đừng giống như con gái thế, chỉ cần các cậu không sao là tốt rồi.” Dương Bách Xuyên khoát tay để hai người đứng dậy.  

Thân là một đại sư huynh, lúc này Độc Cô Hối cực  kỳ khó chịu, bởi vì lần này trêu chọc tới Miêu Long hoàn toàn là chủ ý của anh, nếu không phải anh không đề nghị bắn chết linh thú của Miêu Long để ăn, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện này.  

Nhị sư đệ Vương Tông Nhân cũng không rơi xuống vực thẳm, sư phụ cũng không bị bọn họ liên lụy.  

Có điều, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của Độc Cô Hối, anh rất tự trách.  

Võ Kiếm cũng như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi