SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Kính Côn Luân trong tay Chiêm Khánh Nhân còn tốt, Hồ Tiên Nhi có thể chịu đựng đến bây giờ cũng làm Dương Bách Xuyên lau mắt mà nhìn.  

Nhưng cuối cùng hai người vẫn bị chín tượng con rối người đá làm hao tổn quá nhiều chân nguyên, lực cản chậm lại, trong một khắc Hồ Tiên Nhi bị một tượng người đá đánh một quyền vào lưng, cô kêu thảm thiết một tiếng.  

“A ~ phụt ~”  

Trong tiếng kêu thảm thiết Hồ Tiên Nhi còn phun ra một búng máu.  

Chiêm Khánh Nhân đỏ cả hai mắt, sắc mặt trắng bệch cắn răng kích hoạt kính Côn Luân, đánh bay người đá xuống tay với Hồ Tiên Nhi ra ngoài.  

“Tiên Nhi, cô sao rồi?”  

Chiêm Khánh Nhân lắc mình chắn trước người Hồ Tiên Nhi, lập tức áp lực tăng lên rất nhiều, một mình anh ra phải đối mặt với sự tấn công của tất cả người đá, nếu không phải lực tấn công của những người đá này ít, hơn nữa trận pháp tương đối cứng nhắc, nếu đổi thành chân nhân hai người bọn họ đã chết từ lâu.  

Mai Thi Dĩnh nhìn thấy Hồ Tiên Nhi bị thương, lập tức vội la lên: “Anh Dương, anh mau nghĩ cách đi.”  

“Anh Dương, anh có cách thì nhanh chóng phá trận đi, cứ tiếp tục như vậy hai người họ không kiên trì được lâu nữa đâu, đừng quên chúng ta có chung một mục tiêu.” Trần Trầm Hương cũng nói.  

Dương Bách Xuyên gật đầu, cũng biết lúc này mình nên ra tay, cho dù đưa hai người bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn mình, anh có ý tứ muốn Chiêm Khánh Nhân cùng Hồ Tiên Nhi chịu khổ, suy nghĩ lại để bọn họ biết sức mạnh của sự tác với đồng đội   

“Hai người các cậu nghe theo tôi, đi qua hỗ trợ phá trận.” Dương Bách Xuyên dặn dò Trần Trầm Hương và Mai Thi Dĩnh.  

“Được ~” Mai Thi Dĩnh đồng ý không chút do dự.  

“Được rồi, anh nói nên làm thế nào?” Trần Trầm Hương cũng muốn biết Dương Bách Xuyên làm bộ nửa ngày, sẽ phá trận như thế nào, trận pháp người đá này, anh ta ở bên cạnh xem nửa ngày, dù sao cũng không nắm chắc sẽ phá được.  

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nói với Hồ Tiên Nhi ở trong trận pháp: “Hồ Tiên Nhi ly cung, tấn công mắt trái người đá.”  

“Yêu nghiệt Chiêm càn cung, tấn công giữa mày người đá.” Nói xong nói với Mai Thi Dĩnh,” Dĩnh Nhi, cô và Trần Trầm Hương vào trận pháp chiếm đoái cung và chấn cung, tấn công ngực cùng chỗ khớp xương cẳng chân của người đá.”  

“Được ~” Mai Thi Dĩnh và Trần Trầm Hương lách mình lập tức tiến vào trận pháp con rối người đá.  

Lúc này Chiêm Khánh Nhân nghe thấy tiếng la của Dương Bách Xuyên, vốn muốn phản bác một chút, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Trầm Hương và Mai Thi Dĩnh vào trận thì cũng không lên tiếng, bây giờ ang ta rất mệt, cũng không biết Dương Bách Xuyên thật sự hiểu trận pháp hay là Cổ Long mê hoặc, nhưng Hồ Tiên Nhi đã bị thương, không nên trì hoãn nữa, cần xuất trận mới được.  

Tiến vào trận pháp này rất dễ, ra ngoài mới khó, thế nhưng Mai Thi Dĩnh và Trần Trầm Hương chạy tới, nói rằng muốn bọn họ tin tưởng Dương Bách Xuyên có thể phá trận, Chiêm Khánh Nhân cắn răng thầm nhủ dưới đáy lòng nói: “Dương điên, tin anh một chút, cho dù anh phá được trận cũng không phải tôi cầu xin anh.”  

Chiêm Khánh Nhân ở giữa, dựa theo lời Dương Bách Xuyên phân phó làm.  

Sau khi Hồ Tiên Nhi nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân đến càn cung, cô cũng đến ly cung.  

Ở bên ngoài, sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy chỗ đứng của mọi người, cũng đứng dậy nhảy lên, anh không có vào trận, mà là đến bên ngoài trận pháp, bỗng nhiên chém ra một quyền với một tượng con rối người đá ở trung cung, hơn nữa há miệng rống to: “Ra tay đi.”  

Để phá nát trận pháp con rối người đá này, Dương Bách Xuyên biết rằng điều đầu tiên cần làm là phá vỡ cửu cung Tụ Linh Trận, cắt đứt linh khí giữa chín tượng người đá, làm cho bọn họ không thể hỗ trợ lẫn nhau, để khi tấn công lực đạo mà một tượng chịu đựng sẽ không khuếch tán, phá hủy một tượng sẽ ít đi một tượng.  

Mà vị trí cửu cung ở bên ngoài anh sắp xếp cho mọi người đều là cửa sinh, vị trí tấn công vào thân người đá cho thấy rằng phá giải vị trí tử huyệt phù vân của con rối.  

Năm người bọn họ tấn công trong trận, anh chiếm cứ ở trung cung trận pháp, mọi người đồng loạt ra tay, dưới sự tấn công trong ngoài, là có thể phá huỷ trận pháp.  

“Ầm ầm ầm…”  

Sáu người ở trong ngoài trận pháp, đồng loạt ra tay tấn công con rối người đá, phát ra liên tiếp âm thanh rung động.  

Người đá đang di chuyển ngừng lại động tác, đứng yên tại chỗ.  

“Thành công?” Mai Thi Dĩnh thốt ra tiếng kinh hỉ đầu tiên.  

“Hả ~” Chiêm Khánh Nhân cũng có chút kinh ngạc, “Tên này thật sự có bản lĩnh.”  

Mấy người đều có vẻ mặt khác nhau.  

Lúc này Dương Bách Xuyên cười đắc ý nói: “Đừng thất thần nữa, nhanh chóng phá hủy người đá, nếu không sẽ kích hoạt trận pháp tuần hoàn, nó sẽ khôi phục trở lại.”  

Được Dương Bách Xuyên nhắc nhở như vậy, mọi người lập tức tỉnh ngộ, cả đám ra tay oanh sát người đá.  

“Ầm ầm ầm đùng…”  

Chín tiếng bạo liệt nhắc nhở họ rằng chín tượng người đá đã lần lượt vỡ tung dưới sự tấn công của năm người bọn họ.  

“Mẹ nó ~ sao dễ như đánh bã đậu vậy?” Chiêm Khánh Nhân không nhịn được chửi thề, lúc trước anh vận dụng kính Côn Luân cũng không thể đánh nát người đá, bây giờ một quyền đã có thể oanh sát thành vụn đá.  

Thật sự có chút kinh ngạc.  

“Sau khi loại bỏ trận pháp vô nghĩa, chín tượng con rối người đá đã không có linh khí làm thay đổi, chính là cục đá bình thường, cậu mới có thể đánh nhẹ nhàng như vậy.” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt nói. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi