SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Hoá ra gọi là trận pháp con rối người đá ~” Chiêm Khánh Nhân nói thầm.  

Phá vỡ trận pháp, đánh nát người đá, sau khi tiếp xúc với nguy hiểm, giữa sân rốt cuộc bình tĩnh.

Lúc này có mấy người đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên.  

Hồ Tiên Nhi đi về phía Dương Bách Xuyên khẽ nói: “Cảm ơn ~” Mặc dù bởi vì Chiêm Khánh Nhân mà cô không thích Dương Bách Xuyên, nhưng hiện tại anh đã ra tay cứu cô, chí ít gì cũng phải có câu cảm ơn.  

Hơn nữa, Hồ Tiên Nhi cũng dần dần phát hiện, quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân cũng không giống như lời đồn là hai người họ từng có va chạm, ngoài mặt thì bọn họ  họ xem thường nhau, ai cũng coi rẻ ai, nhưng thực tế Hồ Tiên Nhi lại cảm thấy, hai người lại rất tán thưởng đối phương.  

Vì thế câu cảm ơn này với Dương Bách Xuyên là thật lòng.  

“Không có gì, tiện tay mà thôi.” Dương Bách Xuyên cũng không nghĩ nhiều.  

Lúc này, Chiêm Khánh Nhân đi tới nói: “Dương điên, là cậu tự nguyện ra tay tương trợ, không phải là tôi cầu xin cậu, đừng hy vọng tôi sẽ nói lời cảm ơn.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Chiêm Khánh nhân đã có chút bội phục Dương Bách Xuyên.  

Đại Pháp Khôi Lỗi xuýt chút nữa đã khiến anh và Hồ Tiên Nhi xong đời, nhưng chỉ vài câu chỉ huy của Dương Bách Xuyên đã dễ dàng phá giải, lúc này Chiêm Khánh Nhân đã thật sự tin Dương Bách Xuyên có chút tài năng về trận pháp.  

Có điều, vịt chết vẫn mạnh miệng, đánh chết anh cũng không nói.  

Dương Bách Xuyên liếc Chiêm Khánh Nhân nói: “Không cần cảm ơn, tôi ra tay cứu người là sẽ thu phí, lần trước anh còn nợ tôi bốn trăm tinh thạch, lần này tính rẻ hơn chút, cứu anh một lần đưa sáu trăm tinh thạch là được rồi, cộng lại là một nghìn tinh thạch, nhớ kỹ quay về trả cho tôi, nếu không tôi sẽ tới Côn Luân đòi nợ, đây xem như là giao dịch, trả xong tinh thạch tôi và anh không nợ nần gì nhau nữa, thế nên  lời cảm ơn của anh là không cần thiết.”  

“Cậu...cậu thèm tinh thạch tới không biết xấu hổ ~” Gương mặt Chiêm Khánh Nhân đầy vạch đen, con hàng này đúng là hết nói nổi, ngay trước mặt mọi người bảo anh thiếu nợ, đây khác gì là đang vả vào mặt anh?  

Đường đường là chưởng giáo tương lai của Côn Luân lại đi thiếu nợ bốn trăm tinh thạch, truyền ra ngoài không phải sẽ bị người ta cười chết hay sao?  

Không đúng, con hàng này lại tăng thêm sáu trăm, tổng cộng là thiếu nợ một nghìn tinh thạch rồi.  

“Mặt mũi cũng không ăn được, nhớ kỹ anh nợ tôi tổng một nghìn tinh thạch đó, đừng ép tôi phải tới Côn Luân đòi nợ.” Dứt lời Dương Bách Xuyên xoay người đi mất.  

Chiêm Khánh Nhân: “Cậu...”  

“Cậu cái gì mà cậu? Một nghìn tinh thạch thôi mà, Chiêm Yêu Nghiệt chẳng nhẽ còn không trả nổi hay sao?”  

“Tôi...”  

Hai người vừa đi vừa đấu võ mồm, mấy người khác đều nín cười đi theo sau, bọn họ vẫn phải đi về phía trước, xuyên qua rừng Hắc Thạch.  

Sau khi phá trận lần này, mặc dù mọi người có nói gì đi chăng nữa, nhưng trong trong lòng mỗi người đã thầm chấp nhận Dương Bách Xuyên là đội trưởng, bởi vì khắp nơi trong rừng Hắc Thạch đều là tàn trận, quả thật cần tới Dương Bách Xuyên thay mọi người giải quyết.  

Không còn cách nào, những người khác đều không hiểu trận pháp.  

Hiện tại chỉ thiếu một tiểu hòa thượng Liễu Phàm vẫn chưa trở về vị trí, không ai biết cậu ta đang ở đâu? Lẽ nào cũng mắc kẹt trong trận pháp giống Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi.  

Có điều, trong tay mọi người đều có bản đồ, chỉ cần không sai phương hướng thì nhất định có thể tìm thấy tiểu hòa thượng.  

Bọn họ không thể nhìn thấy được điểm cuối của rừng Hắc Thạch, cũng không ai biết rừng Hắc Thạch này lớn như thế nào?  

Chỉ có thể kiên nhẫn đi về phía trước dọc theo tuyến đường trên bản đồ, hơn nữa nơi này còn có trận pháp, mọi người cũng không thể đi nhanh được.  

Đi theo bước chân của Dương Bách Xuyên tiến chậm về phía trước.  

Đi gần một tiếng đồng hồ vẫn ở trong rừng Hắc Thạch, cảm giác như bước vào mê cung không thể thoát ra được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi