SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng Dương Bách Xuyên biết đây không phải mê cung, mà là do rừng Hắc Thạch quá lớn.  

Đột nhiên, bên tai mọi người vang lên tiếng đánh nhau.  

Ở nơi này xuất hiện tiếng đánh nhau, chỉ có hai khả năng.  

Thứ nhất là bọn họ giống Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi, có người bị nhốt bên trong trận pháp.  

Thứ hai là chém giết lẫn nhau, người duy nhất có thể chém giết ở đây cũng chỉ có Liễu Phàm đụng phải lão lạt ma và Đinh Trường Phong.  

Mặc kệ là loại nào, đám người Dương Bách Xuyên cũng phải qua xem thử.  

Sau khi đi về phía trước một trăm mét, bọn họ nhìn thấy ngọn nguồn của cuộc chiến.  

Đúng thật là tiểu hòa thượng và lão lạt ma gặp nhau.  

Lúc này tiểu hòa thượng Liễu Phàm đang đánh nhau với lão lạt ma.  

Hai người họ giống như là quyết đấu sinh tử.  

Còn Đinh Trường Phong và những người khác cũng đang đánh nhau, bọn họ cộng lại cũng phải hơn ba mươi người, lúc này tình cảnh của họ khiến đám người Dương Bách Xuyên phải trố mắt ra nhìn.  

Trong số những người này, ngoại trừ Đinh Trường Phong, lão lạt ma, tiểu hòa thượng Liễu Phàm có tu vi cường đại ra, những người khác lại đang chém giết lẫn nhau, bọn họ đều mang một vẻ mặt dữ tợn.  

Một màn này xảy ra trước mặt Dương Bách Xuyên, đột nhiên anh hiểu rõ, nhất định bọn họ đã gặp phải một loại ảo trận nào đó, duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có mấy người.  

Trong mắt Dương Bách Xuyên, ảo trận có thể ảnh hưởng tới tinh thần, loại trận pháp này thường có thể khơi gợi d*c vọng sâu trong nội tâm con người, nếu như ma trận có sát khí, chỉ cần có một người đứng trước mặt họ thì người đó sẽ lập tức biến thành kẻ thù.  

“Haha, cái này hay đó.” Chiêm Khánh Nhân cười vui vẻ nói.  

“Chúng ta có cần qua đó giúp tiểu hòa thượng không?” Mai Thi Dĩnh nhìn Dương Bách Xuyên nói.  

“Khoan đã, nhìn dáng vẻ của tiểu hòa thượng, tạm thời sẽ không chịu thua thiệt, chỉ là rơi vào thế yếu thôi, nếu như tôi không nhìn nhầm thì nơi này là Huyễn Sát Trận, một khi bước vào thì ai cũng sẽ chịu ảnh hưởng.” Dương Bách Xuyên híp mắt nói.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên đang tính toán làm sao để kéo tiểu hòa thượng ra ngoài, sau đó nhốt đám người lão lạt ma vào bên trong, để bọn họ rơi vào ảo ảnh sâu trong nội tâm của bản thân mình, tốt nhất là đừng ra ngoài nữa.  

Có điều, chuyện này cũng không khả thi lắm, cứu tiểu hòa thượng Liễu Phàm thì nhất định phải phá vỡ trận pháp, đồng nghĩa với việc cứu luôn cả đám người lão lạt ma.  

Nhìn cảnh tượng tiểu hòa thượng và lão lạt ma đang đánh nhau trước mặt, nhìn thì có vẻ như tinh thần của hai người vẫn rất tỉnh táo, nhưng đôi mắt của họ lại đỏ ngầu. Điều này chứng tỏ, cả hai đều đang chịu ảnh hưởng bởi ảo ảnh.  

Tiếng chém giết vang trời, người của bọn họ cũng tự giết nhau không ít.  

Đám người Đinh Trường Phong thấy đệ tử của tông môn đang chém giết lẫn nhau liền đi ngăn cản, nhưng không giải quyết được vấn đề, ngược lại còn bị người của mình đuổi giết.  

Cũng không thể giết người nhà mình đúng không?  

Ai nấy đều có chút e dè.  

Dương Bách Xuyên nhìn quanh một lượt, anh phát hiện không cách nào vừa có thể cứu tiểu hòa thượng ra ngoài, vừa có thể nhốt đám người kia bên trong, anh thầm thở dài: “Bỏ đi, để mấy người sống thêm chút nữa vậy.”  

Nếu đã không có cách nào, vậy thì cứu người thôi.  

Mặc dù tiểu hòa thượng kiêu ngạo không nghe theo anh chỉ huy, nhưng nếu cứu cậu ta một mạng, Dương Bách Xuyên tin cậu ta vẫn sẽ nể mặt anh, như vậy chặng đường còn lại, mọi người đoàn kết sẽ dễ dàng đi tiếp hơn.  

Nhìn bố cục trong rừng Hắc Thạch, Dương Bách Xuyên phát hiện mắt trận nằm trên một tảng đá lớn, nằm ngay vị trí của tiểu hòa thượng và lão lạt ma. Chỉ cần đập vỡ tảng đá đó, trận pháp sẽ được phá bỏ, bọn họ cũng có thể vào trong cứu người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi