SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhưng lúc này sắc trời đã tối, ở đây không thể sử dụng thần thức, ban đêm đi lại cũng không dễ dàng, đi được một giờ đồng hồ Dương Bách Xuyên đề nghị nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường, mọi người đều không có bất kỳ ý kiến nào.  

Ban đêm trong rừng Hắc Thạch rất yên tĩnh, sáu người chọn một tảng đá để nghỉ ngơi, để đảm bảo an toàn, Dương Bách Xuyên bảo Chiêm Khánh Nhân, tiểu hòa thượng và Trần Trầm Hương luân phiên canh gác, bắt đầu từ anh trước.  

Nếu muốn lãnh đạo mấy tên yêu nghiệt này thì anh phải tự làm gương, nếu không thì bọn họ sẽ không phục.  

Anh thật sự muốn trả lại nhân tình cho Tửu Tiên lão đầu, Dương Bách Xuyên biết mình không thể đi một mình tới động Hắc Liên, anh bắt buộc phải đoàn kết mấy người yêu nghiệt Chiêm Khánh Nhân lại.  

Một tảng đá to bằng một gian nhà, dưới tảng đá có khoảng trống rất lớn, đủ để mấy người nghỉ ngơi.  

Dương Bách Xuyên ngồi trên một tảng đá cao chừng mười mét để ngắm nhìn màn đêm, từ đây có thể nhìn được khung cảnh từ phía xa.  

Nếu có bất kỳ biến động nào cũng không thể gạt được mắt anh.  

Màn đêm của rừng Hắc Thạch rất tĩnh mịch, ba giờ sau, lúc sắp đổi ca, Dương Bách Xuyên đang ngồi trên tảng đá, đột nhiên anh nhìn thấy một tảng đá cao chừng ba mươi mét lóe lên một tia sáng.   

Anh còn cho rằng mình bị hoa mắt, mới đầu cũng không để ý.  

Nhưng tầm ba phút sau, tảng đá đó lại lóe sáng lên, giống như một ngọn đèn giữa trời đêm tăm tối.  

Nhìn chăm chú, lần này Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy rõ, nó dường như là một phù văn, hơn nữa phù văn này còn đáp lại những vì sao trên bầu trời, ánh sao nhàn nhạt rọi xuống tảng đá cách anh hơn một trăm mét.  

“Là thứ gì vậy?” Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.  

Ánh sáng cách trăm mét giống như có ma lực, nội tâm Dương Bách Xuyên lập tức tò mò.  

Trong lòng anh dâng lên một loại vẫy gọi, thúc giục anh đi xem một chút ~  

Nhưng nơi này là rừng Hắc Thạch, khắp nơi đều là trận pháp, lại không thể sử dụng thần thức, cộng thêm hiện tại là buổi tối, trong lòng Dương Bách Xuyên rất do dự cũng rất đấu tranh, có nên đi xem không nhỉ, trên tảng đá cao ba mươi mét kia rốt cuộc là thứ gì?  

Vì sao có thể phối hợp với những ngôi sao trên bầu trời?  

Lý trí mách bảo anh hiện tại là ban đêm, không nên qua đó, nhưng sâu bên trong anh lại có một giọng nói thúc giục anh đi xem.  

Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất bực bội, anh dứt khoát kêu gào sư phụ Vân Thiên Tà: “Lão đầu có đó không?”  

“Thằng nhóc thối, lại sao vậy?” Giọng nói của Vân Thiên Tà không kiên nhẫn, giống như là bị quấy rầy, cả người tràn đầy oán trách.  

“Lão đầu tử, nghiêm chỉnh chút đi, ngoài trăm mét về phía Đông Nam, con nhìn thấy trên một phiến đá lóe lên phù văn, hơn nữa còn vang vọng lại với sao trên trời, người có biết chuyện gì đang xảy ra không?” Dương Bách Xuyên hỏi thẳng.  

“Thời cổ xưa, nhiều người tu đạo có thói quen ghi lại một số phương pháp tu luyện trên tấm bia đá, những người cường đại thì sẽ dùng thần hồn để khắc phù văn, sẽ tồn tại mãi mãi và phối hợp với các vì sao trên bầu trời. Lâu ngày thì sẽ có những hiện tượng này, chắc là tu sĩ cổ xưa đã lưu lại phương pháp tu luyện, con có thể qua đó xem thử, những phù văn bằng thần hồn này rất hiếm gặp, ngày mai hoặc khi con bỏ lỡ rồi thì không chắc sẽ lại xuất hiện nữa.” Giọng của Vân Thiên Tà vang lên.  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ mình nói như vậy, anh quyết định đi qua xem thử.  

Lúc này sau lưng vang lên tiếng bước chân, quay người lại thì thấy Chiêm Khánh Nhân đang đi tới để đổi ca với anh.  

Sau khi bàn giao xong, Dương Bách Xuyên bay thẳng xuống phiến đá, bước nhanh về tảng đá cách hơn một trăm mét về phía Đông Nam.  

Có điều, theo như lời của sư phụ Vân Thiên Tà nói thì phải gọi là tấm bia đá mới đúng.  

Nếu như trên này có ghi chép lại một loại thần thông nào đó, đây cũng xem như là vận may cho anh.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi