SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trên phiến đá, sau khi Chiêm Khánh Nhân thấy Dương Bách Xuyên nhảy xuống, cậu ta không nghỉ ngơi mà biến mất ở phía Đông Nam, đưa mắt nhìn về phía đó, anh cũng thấy những phù văn lấp lánh cách đó trăm mét.  

“Kia là thứ gì vậy? Lại khiến Dương điên nửa đêm đi mạo hiểm? Không được, mình cũng phải đi xem thử.” Dứt lời Chiêm Khánh Nhân cũng nhảy xuống phiến đá, anh nói với mấy người Mai Thi Dĩnh ở phía dưới: “Mọi người tự chú ý an toàn, tôi phát hiện Dương điên đi về phía Đông Nam, trên tảng đá cao bên kia có phù văn nhấp nháy, tôi qua xem một chút.”  

Sau khi dặn dò xong Chiêm Khánh Nhân lập tức rời đi.  

“A di đà phật, mọi người cũng nhàn rỗi, chúng ta đều là người tu đạo không cần phải nghỉ ngơi, hay là cùng nhau đi xem thử?” Tiểu hòa thượng đề nghị.  

Đề nghị này của cậu được mọi người tán thành, sáu người lần lượt đi về phía Đông Nam.  

Ở một nơi cách đó vài trăm trước, lão lạt ma và Đinh Trường Phong cũng thấy được phù văn trên tấm bia đá đang nhấp nháy dưới màn đêm, phối hợp với những vì sao trên bầu trời, từng người nối đuôi nhau mà đi, gần như là xông tới đó.

Khoảng cách chỉ có trăm mét, nhưng bởi vì Dương Bách Xuyên sợ chạm phải trận pháp nào đó nên đi rất chậm, hai mươi phút sau mới đến nơi.  

Trước tầm mắt không phải tảng đá to, mà đúng ra là một tấm bia đá cao hơn ba mét, rộng ba mét.  

Ánh sao chiếu xuống bia đá, trông rất thần bí.  

Đây là tấm bia đá đầu tiên đoàn người Dương Bách Xuyên nhìn thấy sau khi tiến vào rừng Hắc Thạch. Theo cách nói của mấy người Diệu  m sư thái, hầu hết bia đá trong rừng Hắc Thạch đã bị tàn phá, chỉ còn lại những tấm bia không có chữ, không hoàn chỉnh.  

Song một tấm bia đá lớn như vậy cũng đủ chấn động.  

Điều quan trọng nhất là trên đỉnh bia đá có ký hiệu sáng lấp lánh.  

Không biết là ký hiệu gì, cái này cần lĩnh ngộ, không cầm được cũng chẳng lấy được.  

Ai có thể lĩnh ngộ thì người đó may mắn.  

Theo lời sư phụ thì tấm bia đá này hẳn là bia đá thần hồn mà các đại năng tu sĩ cổ dùng thần hồn ghi lại, trên đó có công pháp thần thông gì đó hoặc là thứ khác, chỉ có lĩnh ngộ mới biết được.  

"Lão già ơi, phải lĩnh ngộ bia đá thần hồn như thế nào?" Dương Bách Xuyên nhìn bằng mắt thường cả buổi trời mà không nhìn ra cái gì, đành phải xin sư phụ Vân Thiên Tà chỉ dạy.  

"Chỉ cần thần hồn mạnh mẽ là có thể cảm nhận được cộng hưởng của bia đá, cứ cảm nhận bằng cảm giác là được." Vân Thiên Tà trả lời.  

"Cảm giác ư?" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, sau đó dứt khoát ngồi xếp bằng trước bia đá, nhắm mắt cảm nhận.  

Tuy anh không thiếu công pháp và thần thông, nhưng sư phụ nói truyền thừa của tu sĩ cổ ghi trên bia đá thần hồn rất lợi hại, vì vậy kiểu gì anh cũng phải thử một phen.  

Sau khi Dương Bách Xuyên ngồi xếp bằng cảm nhận bia đá, Chiêm Khánh Nhân cũng theo tới. Tiếp đó, tiểu hòa thượng Liễu Phàm, Mai Thi Dĩnh, Trần Trầm Hương, Hồ Tiên Nhi cũng tới trước bia đá.  

Mấy người thấy Dương Bách Xuyên nhắm mắt ngồi dưới bia đá thì biết là anh đang tu luyện, có điều bọn họ không biết anh đã nhìn ra hoặc cảm nhận được gì hay chưa.  

Mặc dù mấy người họ cũng nhìn thấy ký hiệu lấp lánh trên bia đá, nhưng không nhìn ra điều gì. Trước đây chữ trên bia đá đều được trưởng bối các đời dịch lại, bọn họ mới hiểu được.  

Bọn họ cảm thấy nhìn bia đá như đọc thiên thư vậy.  

Chiêm Khánh Nhân chép miệng: "Chịu thôi, mọi người có phát hiện gì không?" Anh ta hỏi những người khác.  

Bốn người Mai Thi Dĩnh lắc đầu, thầm nghĩ anh không hiểu thì chúng tôi càng không hiểu. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi