SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dựa theo lời tiểu hòa thượng nói, người trông coi hoàn toàn không đặt người ở dưới tu vi Kim Đan kỳ trong mắt, cho nên xích sắt trên cửa cũng chỉ là xích sắt bình thường.  

Bị Dương Bách Xuyên dùng chút sức đã đứt luôn.  

“Đi!”  

Nói với tiểu hòa thượng xong, Dương Bách Xuyên dẫn đầu ra khỏi phòng tù. Khi đi ngang qua nhà tù cách vách, Dương Bách Xuyên trông thấy một đại hán, hắn ta đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng, ngay sau đó mở miệng nói: “Tiểu hòa thượng, ta khuyên các ngươi đừng trốn, chỉ cần ngươi bước một bước ra nhà giam bên ngoài, ba cao thủ Kim Đan sẽ phát hiện, đến lúc đó sẽ chỉ còn đường chết thôi.”

"Bị bắt đi đào quặng cũng phải chết, còn không bằng bỏ chạy, tôi tin đội trưởng." Tiểu hòa thượng trả lời một câu với đại hán trong nhà tù.  

"Chúc các người may mắn." Đại hán cười lạnh một tiếng, nhắm hai mắt lại, không để ý tới Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng nữa.  

"Đi thôi!" Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua đại hán đã nhắm mắt lại, nói với tiểu hòa thượng.  

Kỳ thật trong lòng hắn nghĩ trong tay có tiên khí, trên người có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, hơn nữa hắn xem như có tu vi Kim Đan, không nói tới đánh nhau, dẫn theo tiểu hòa thượng chạy trốn có lẽ vẫn được.  

Hơn nữa Dương Bách Xuyên cũng là người không chịu thua, làm sao có thể đi làm thợ mỏ?  

Hai người rời khỏi cổng lớn nhà giam, bên ngoài là một đại viện, xung quanh cả tòa đại viện đều là nhà tù.  

Trong màn đêm, trong đại viện yên tĩnh vô cùng.  

Ngay khoảnh khắc Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đi về phía cổng lớn, một giọng nói lười biếng lập tức vang lên: "Luôn có kẻ ngu xuẩn không tin tà mà!"  

"Lão tam đừng giết, đánh cho tàn phế để lập uy!" Lại là một giọng nói vang lên.  

Tuy rằng người trước lười biếng, người sau lạnh như băng, nhưng vừa mới dứt lời thì hai bóng người đã bước ra từ trong bóng tối, một trái một phải ngăn cản Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng.  

Dương Bách Xuyên thay đổi sắc mặt, thật sự đúng như những gì mà gã đàn ông trung niên trong phòng giam kia đã nói, vừa ra ngoài đã bị phát hiện.  

Có điều chuyện bị phát hiện cũng nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, dù sao thân là tu chân giả đều có thần thức bên người, động tĩnh có nhỏ cũng sẽ bị phát hiện.  

Có lẽ thần thức của đối phương vẫn luôn bao trùm cả nhà giam.  

Nói tới thần thức thì kỳ thật hiện tại thần thức của Dương Bách Xuyên cũng có thể đạt tới khoảng cách ba nghìn mét, điều này hắn đã từng thử sau khi tỉnh lại ở sơn cốc. Thế nhưng từ khi đến nhà giam Dương Bách Xuyên chưa từng sử dụng tới thần thức, nguyên nhân là do sợ kinh động đến cao thủ canh chừng nhà giam, không ngờ rằng cuối cùng vẫn bị phát hiện.  

Trọng điểm là ở hiện trường theo hai người từng bước một đi tới thì sức mạnh uy áp cũng càng lúc càng tăng.  

Dương Bách Xuyên cảm thấy cứ như có hai ngọn núi lớn đè thẳng lên người mình vậy.  

"Phụt!"  

Tiểu hòa thượng bên cạnh dưới uy áp khổng lồ của đối phương trực tiếp phun ra một búng máu, cậu ta kêu lên một tiếng nặng nề rồi cơ thể lung lay sắp đổ.  

Dương Bách Xuyên thấy vậy thì bước nhanh tới chặn trước mặt tiểu hòa thượng, vận chuyển công pháp trong cơ thể ngăn cản uy áp khổng lồ của hai người.  

Trong giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên rét buốt, hắn có thể cảm giác được hai người này có tu vi Kim Đan sơ kỳ, thật là điều động uy áp trời đất như núi như biển.  

Bọn họ mạnh hơn võ cổ giả Hư Cảnh không chỉ mười lần.  

"Chẳng lẽ đây chính là thực lực của tu sĩ đã vượt qua thiên kiếp Kim Đan ư?" Trong lòng Dương Bách Xuyên thở dài, hắn biết đêm nay không thể dễ dàng.  

Bây giờ chỉ mới vẻn vẹn xuất hiện hai tên thủ vệ Kim Đan, còn có một tên không hề xuất hiện, nếu như ba cường giả đại Kim Đan cộng lại, hắn và tiểu hòa thượng chỉ có một con đường chết.  

Dốc sức liều mạng sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi