SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Trong lòng Dương Bách Xuyên tự hỏi, hắn cảm nhận được một nỗi bất lực sâu sắc.  

Có phải cao thủ hay không thì có thể đoán được từ trên hơi thở và uy áp, kết quả Dương Bách Xuyên phát hiện nếu đánh nhau thật hắn sẽ gặp đối thủ.  

Bây giờ chỉ có một con đường có thể thử, đó chính là sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công dẫn theo tiểu hòa thượng cưỡng ép xông ra chạy trốn.  

Dương Bách Xuyên nghĩ tới đây thì túm lấy cổ tay của tiểu hòa thượng, vận chuyển Chỉ Xích Thiên Nhai Chỉ Xích Thiên Nhai Công, dưới chân khẽ động, vèo một cái đã phóng về phía cổng lớn.  

"Hừ! Tìm đường chết!"  

Một tiếng hừ lạnh như sấm vang lên.  

âm thanh này phát ra từ chỗ cổng lớn.  

Dương Bách Xuyên túm lấy tiểu hòa thượng xông thẳng tới chính giữa hai người, thế nhưng giọng nói này lại trực tiếp vang lên ở chỗ cổng lớn, hắn biết là tên thủ vệ Kim Đan thứ ba đã xuất hiện.  

Khiến Dương Bách Xuyên giật mình là kèm theo tiếng hừ lạnh đó, bỗng dưng phía trước xuất hiện một sức mạnh khổng lồ, hắn dẫn theo tiểu hòa thượng đã đâm thẳng vào bên trong.  

"Phụt!"  

Lần này cả máu trong cơ thể Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được bốc lên, hắn phun ra một búng máu.  

Toàn thân Dương Bách Xuyên như bị nhím đâm, chỗ nào cũng đau, hắn ngã thẳng xuống đất.  

Giây phút Dương Bách Xuyên ngã xuống đất, hắn nhìn thấy là một một bàn tay to được ngưng tụ từ chân khí.  

Dương Bách Xuyên biết là tên Kim Đan thứ ba đã trực tiếp ra tay, hắn cảm nhận được cơn đau đớn toàn thân và hơi thở mạnh mẽ, trong lòng lại rét run.  

"Là tu vi Kim Đan trung kỳ!" Dương Bách Xuyên cảm nhận được tu vi của người này còn mạnh hơn hai người trước đó.  

Sau khi Dương Bách Xuyên ngã xuống đất, hắn còn chưa kịp phản ứng thì một giây sau đã cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ truyền tới toàn thân.  

"A!"  

Cơn đau thấu xương, là bị ngoại lực xâm nhập cơ thể, khiến Dương Bách Xuyên không nhịn được kêu lên thảm thiết.  

"A a!"  

Ngay sau đó là tiếng kêu thê thảm của tiểu hòa thượng Liễu Phàm, tiếng kêu này còn lớn hơn cả tiếng kêu của hắn.  

Tiếp theo sắc mặt Dương Bách Xuyên trắng bệch, hắn phát hiện tu vi toàn thân đã bị nguồn sức mạnh này cưỡng ép phong ấn.  

Dương Bách Xuyên không thể vận chuyển được một chút chân khí nào.  

Hắn và tiểu hòa thượng còn chưa thấy được mặt mũi của đối phương đã bị một chưởng của người nọ đánh ngã, lập tức phong ấn tu vi.  

Điều này khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy sợ hãi, hắn đã coi thường tu chân giả của Sơn Hải Giới.  

Tiểu hòa thượng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, chính hắn cũng cả người đau đớn khó nhịn, không thể động đậy.  

Đúng vào lúc này Dương Bách Xuyên nương theo ánh trăng mới nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím xuất hiện trước mặt, trên má trái của ông ta có một vết sẹo dài gần một tấc. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi