SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sơn Hải Giới này không phải Trái Đất, dựa theo lời Chư Cát Khổng nói, trong biên giới hoang dã Sơn Hải Giới, có vô số yêu tộc tồn tại. Trong đó có không ít đại yêu, lỡ bí mật trên người mình có nước Sinh Mệnh bị lộ ra ngoài, để những đại yêu trong biên giới hoang dã biết được, hắn chỉ có con đường chết.  

Đối với Yêu tộc thì tiến hóa huyết mạch không khác gì cám dỗ nhân tộc tu chân giả phi thăng thành tiên.  

Dương Bách Xuyên không thể không cẩn thận.  

Mà vượn trắng nghe Dương Bách Xuyên nói chuyện, nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nó thấy được sự nghiêm túc trong ánh mắt Dương Bách Xuyên thậm chí thấy được một ý khiến tim đập mạnh, bản thân yêu cầu này cũng rất hợp lý, lại thêm Dương Bách Xuyên nói hắn nghĩ được cách giúp mẹ con bình an, mà còn phải trả một cái giá đắt, điều này khiến vượn trắng cảm động trong lòng, cũng rất kích động.  

Lúc này một giọt máu yêu bay ra khỏi mi tâm, thề: “Yêu tộc Bạch Khởi ta thề, hôm nay không...” Nói đến đây đột nhiên dừng lại nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nó tự nhiên xấu hổ phát hiện, đến giờ còn không biết Dương Bách Xuyên tên gì.  

Dương Bách Xuyên mỉm cười hiểu ý vượn trắng nói: “Ta tên Dương Bách Xuyên.”  

Vượn trắng gật đầu tiếp tục lời thề: “Yêu tộc Bạch Khởi ta thề, sẽ không lấy hành động hôm nay của Dương Bách Xuyên Dương huynh đệ tiết lộ nửa chữ, làm trái lời thề thì tộc vượn trắng ta sẽ chết hết.”  

Ngay khi vượn trắng hoàn thành lời thề, giọt máu yêu lơ lửng trước mặt hắn, lóe lên ánh sáng trong chớp mắt hóa thành sương máu, nhanh chóng tan biến không thấy gì nữa, Dương Bách Xuyên biết lời thề đã được thành lập.  

Gật gật đầu cuối cùng cũng yên tâm, trong nội tâm thể hiện sự tôn trọng với tên vượn trắng. Không ngờ vượn trắng tên là Bạch Khởi, cảm giác rất có ý tứ.  

Đối với lời thề của vượn trắng hay Bạch Khởi rất yên tâm, Bạch Khởi dùng mạng của cả tộc vượn trắng thề, lời thề này đúng là thề độc.  

Sau đó Dương Bách Xuyên không hề e ngại Bạch Khởi đang chờ trước mặt, trong lòng hơi động lấy một giọt nước Sinh Mệnh từ bình Càn Khôn ra đầu ngón tay.  

Lúc này vượn trắng ở bên cạnh mặc dù không biết nước Sinh Mệnh là gì, nhưng theo bản năng nó cảm nhận được giọt nước Sinh Mệnh trên đầu ngón tay Dương Bách Xuyên không tầm thường, sức mạnh sức sống cuồn cuộn, khiến Bạch Khởi cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, đương nhiên cái này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng, nó biết Dương Bách Xuyên lấy thứ này ra để cứu lấy vợ con nó.  

Mặc dù Bạch Khởi không biết nước Sinh Mệnh, lại cảm nhận được nước Sinh Mệnh bất phàm, biết ngay Dương Bách Xuyên vì cứu vợ con nó mà dốc hết vốn liếng. Giờ phút này trong lòng Bạch Khởi thay đổi cái nhìn về nhân tộc Dương Bách Xuyên này.  

Trong lòng âm thầm nghĩ: “Bảo vật thế gian như thế này chắc chắn hiếm có, Dương huynh đệ thật sự bỏ hết vốn liếng trả một cái giá đắt.”  

Trong lòng Bạch Khởi nghĩ vậy, coi đây chính là cái giá đắt phải trả mà Dương Bách Xuyên nói, lại không ngờ tới. Đây mới chỉ là bắt đầu, những ngày tháng sau đó nó sẽ nhớ lại hình ảnh Dương Bách Xuyên cứu mẹ con nó hôm nay, hoặc là cái giá phải trả, sau đó mới đến chuyện vợ chồng Bạch Khởi không tiếc mạng sống trả giá giúp Dương Bách Xuyên. Đương nhiên đây là chuyện sau này.  

Trong mắt Bạch Khởi sau khi Dương Bách Xuyên cho vợ ăn giọt nước quý báu lóng lánh ánh sáng trên đầu ngón tay xong, tiếp tục vung tay thi triển phương pháp châm cứu.  

Ban đầu Bạch Khởi không để ý, nhưng đến khi Dương Bách Xuyên thi triển được bảy mươi hai châm, Bạch Khởi mới phát hiện chỗ khác biệt. Nó cảm nhận được rõ ràng mỗi lần Dương Bách Xuyên thi triển một châm đều phải hao phí chân khí và sức mạnh thần hồn.  

Châm liên tiếp bảy mươi hai châm như thế, phải hao phí rất nhiều, hơn nữa vẫn chưa có ý định dừng lại.  

Lúc này mắt Bạch Khởi thấy trán Dương Bách Xuyên toát mồ hôi ào ào, quần áo phía sau đều ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đang run rẩy, sắc mặt tái như tờ giấy, hiển nhiên là biểu hiện của việc hao tâm tốn sức quá độ, nhưng trong tay vẫn tiếp tục thi châm.  

Lúc nhìn thấy cảnh này trong lòng yêu tộc Bạch Khởi này thật sự bị cảm động, nó đương nhiên biết cảm giác hao tổn thần hồn là như thế nào, đây là thọ nguyên, thọ nguyên của nhân tộc không dài bằng yêu tộc bọn nó.  

Chưa từng nghĩ một ngày nào đó có một nhân tộc vì yêu tộc mà trả một cái giá đắt đến thế, bây giờ Bạch Khởi cuối cùng cũng hiểu rõ trả giá đắt trong miệng Dương Bách Xuyên là cái gì, không phải là giọt nước tràn đầy sức sống kia, mà là sức mạnh thần hồn.  

“Bạch Khởi ta tại sao lại may mắn như vậy, gặp được Dương huynh đệ.” Giờ phút này Bạch Khởi lập cho mình một lời thề khác trong lòng.

Dương Bách Xuyên không biết vượn trắng Bạch Khởi nghĩ gì, lúc này cả người hắn run lên.  

Không ngờ chân khí và thần hồn cùng ghim châm bày trận lại đáng sợ như thế.  

Nhưng lúc này hắn không thể dừng lại, nếu không trận pháp Linh Nguyên Thần Hồn sẽ xôi hỏng bỏng không, công sức trước đó sẽ uổng phí.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi