SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên cứng đờ, từ thần sắc trên mặt cô ta vừa nhìn là anh có thể hiểu được cô ta đã coi mình trở thành một tên cướp sắc nguy hiểm.  

Trong lòng rất tức giận.  

“Tôi là bác sĩ muốn cầm máu cứu cô, cô mất máu quá nhiều sẽ chết bây giờ cô còn lấy súng chĩa vào tôi làm gì?” Dương Bách Xuyên trừng mặt nói.  

Ninh Kha cũng không tin lời nói của Dương Bách Xuyên, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, trong lòng thầm nghĩ: “Người này quả nhiên có khả nghi, trong xe còn để rất nhiều tiền mặt, bây giờ lại thuận miệng nói anh ta là bác sĩ? Cuộc sống trên đời làm gì có chuyện nào mà trùng hợp như vậy?”  

Nhưng mà lúc này cô ta cũng biết đối phương nói thật, máu trong lồ ng ngực chảy ròng ròng, cho dù cô ta có thể sẽ đi gặp Marx, súng trong tay lại chĩa vào Dương Bách Xuyên nói: “Ai biết được anh có phải là bác sĩ hay không? Anh... Lấy chứng minh thư ra?”  

“Tôi làm sao ~ đầu cô có phải bị dập nát rồi không? Vào lúc này rồi, mà cô vẫn nghĩ rằng tôi sẽ làm gì cô sao?”  

“Vậy anh mau lấy chứng minh thư của anh ra đây?” Giọng nói của Ninh Kha đã to hơn một chút.  

“Được được được được, nếu không phải nể tình trước đó trong nhà hàng cô đã nhắc nhở tôi một câu rời đi thì tôi còn lâu mới cứu cô.” Trong khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên lấy ví tiền của mình mở ra, bên trong cả chứng minh thư và thẻ sinh viên đều có.  

“Dương Bách Xuyên thì ra anh là sinh viên đại học Cố Đô à~” Cuối cùng Ninh Kha cũng thở ra một hơi.  

“Không giống sao?” Dương Bách Xuyên trợn mắt nói: “Tôi nhắc nhở cô một câu, trên miệng vết thương của cô không chỉ có máu, chết cũng đừng trách tôi.”  

“Anh cũng không giống bác sĩ mà?” Ninh Kha nói thầm.  

“Ông đây là đông y, nếu như không phải cô ở trên xe tôi thì cô chết tôi sẽ không quan tâm, sẽ mặc kệ cô.” Dương Bách Xuyên tức giận nở nụ cười, nữ cảnh sát này ngực to nhưng  không có não, đã vào lúc này rồi còn không lo lắng vết thương bị súng bắn của bản thân, vậy mà còn có cảnh giác với mình.  

“Vậy, được rồi, anh cũng đừng làm bậy, nếu không tôi sẽ nổ súng.” Ninh Kha đỏ mặt nói, bản thân cô ta cũng biết rõ vị trí vết bắn ở chỗ nào.  

“Bản thân cô còn cầm súng trong tay, cô còn sợ cái gì nữa?” Trong lúc Dương Bách Xuyên nói chuyện đưa tay kéo áo khoác thể thao của cô ta ra.  

Lúc này nhìn thấy lồ ng ngực của nữ cảnh sát đã bị máu làm ướt một mảng lớn, trên vết thương còn chảy máu ra ngoài.  

Sau đó anh lập tức dùng thủ pháp điểm huyệt ở trên lồ ng ngực cô ta, thật ra chính là điểm huyệt vào kinh mạch mười ba tay giúp cô ta cầm máu.  

Ngay sau đó, vết thương không còn chảy máu nữa.  

Mà Ninh Kha cũng cảm thấy rất thần kỳ, không nghĩ tới cô ta mới chỉ cần vài cái điểm ở trên lồ ng ngực của Dương Bách Xuyên, miệng vết thương liền cầm máu cũng không có cảm giác gì, nhưng lại cảm giác được ngón tay anh khi chạm vào người có hơi tê dại, giống như là trên ngón tay của anh có dòng điện chạy qua cơ thể vậy.  

“Viên đạn bị kẹt ở xương cốt, lấy ra có hơi khó khăn, cô nằm xuống tôi giúp cô lấy đạn.” Dương Bách Xuyên nói xong, rồi đứng lên tìm trong xe cái dây thừng trói hai tên tội phạm ném ra ven đường.  

“Bụp.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi