SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó chui vào trong xe anh nhìn nữ cảnh sát nói: “Cô cảnh sát cô không nghe thấy tôi nói gì sao? Nằm xuống.”  

“Nằm xuống? Anh... Anh muốn làm gì?” Ninh Kha lại khẩn trương lên, súng lục chĩa vào Dương Bách Xuyên.  

“Tôi... Tôi nếu như tôi không lấy viên đạn đang trong người cô ra thì vết thương sẽ không cầm được máu, tôi mới chỉ cầm máu chỉ là tạm thời cho cô, còn nếu như cô muốn chờ chết thì cứ chờ đi.” Dương Bách Xuyên bị chọc cho tức nghiến răng nghiến lợi, anh sao phải cứu cô ta mà sao cô ta lại cho rằng bản thân anh sẽ chiếm tiện nghi của cô ta chứ?  

“Tôi, tôi... A không phải, anh chờ một chút, ý tôi là tôi muốn gọi điện thoại trước, đồng nghiệp của tôi còn có bà chủ nhà hàng còn đang bị gắn bom, bây giờ tôi cần phải thông báo cho gia đình bảo bọn họ đi cứu người, đợi lát nữa anh lại lấy đạn cho tôi.” Khuôn mặt của Ninh Kha đỏ bừng, cô ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên rất tức giận, biết là cô ta nghĩ nhiều, vội vàng tìm một cái cớ nhét vào.  

Dương Bách Xuyên nhìn cô ta có hơi dở khóc dở cười, luôn cảm thấy chỉ số thông minh và diện của nữ cảnh sát này chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm, cũng không biết là giả bộ, hay là trời sinh đơn thuần vậy mà lúc bản thân cô ta đang ở bên bờ vực sinh tử còn nhớ thương người khác.  

Vừa mới kiểm tra vết thương cho cô ta, Dương Bách Xuyên phát hiện cô ta bị thương thật sự rất nặng, nếu như không trị liệu kịp thời thì thật sự sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng.  

Nhưng lại thấy cô ta nhớ đến đồng nghiệp và bà chủ nhà hàng, lại cảm thấy hai từ đồng nghiệp của cô ta rất đáng yêu.  

Chỉ thấy tay cô ta run rẩy lấy điện thoại ra, bấm.  

“A lô... Cục trưởng Cao tôi là Ninh Kha...” Cô ta nói một câu như vậy, trong điện thoại liền truyền đến một giọng nói cắt ngang.  

“Ôi chao, tiểu tổ tông, cô đang ở đâu? Có chuyện gì không, bọn tội phạm có làm gì cô không, tình hình bây giờ là gì?”  

“Cục trưởng Cao tôi đã không có việc gì, tội phạm đã bị chế phục, cậu dẫn người đến nhà hàng cứu người đi, Tiểu Lý cần được cứu...”  

“Được rồi, chúng tôi đã ở nhà hàng, bom là giả, bên này không có việc gì, nhanh chóng báo cáo vị trí của cô, tôi đi tiếp ứng cậu, cậu nhất định đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu như cậu xảy ra chuyện gì thì tôi làm sao có thể báo cáo lại với người nhà của cô đây, tổ tông mau gửi định vị của cô cho tôi.”  

Dương Bách Xuyên nghe được cuộc nói chuyện của hai người trong điện thoại, cũng biết được hóa ra tên của nữ cảnh sát này là Ninh Kha, nghe ý tứ của người Cục trưởng Cao trong điện thoại kia dường như đối với Ninh Kha vô cùng bất lực, hơn nữa còn không dám oán giận trách móc, có lẽ cũng là người có bối cảnh.  

Chờ Ninh Kha cúp điện thoại, Dương Bách Xuyên nhìn thấy trán cô ta đã mồ hôi đầy, sắc mặt từ trắng biến thành màu vàng sáp, điện thoại trong tay và súng cũng cầm không vững rơi vào trong xe, biết vết thương của cô ta đã vô cùng nghiêm trọng, chủ yếu  là do việc mất máu quá nhiều hơn nữa trái tim cũng bị đạn trầy xước một chút, đây mới là nghiêm trọng nhất.  

Dương Bách Xuyên biết hôm nay nếu như anh không ở đây mà đổi lại thành người khác thì Ninh Kha đã đi gặp tổ tiên rồi.  

Trong lòng vừa suy nghĩ, tay anh đặt ở trong túi lấy nhân sâm từ trong bình Càn Khôn ra, trực tiếp dùng răng cắn một miếng, sau đó nói về phía Ninh Kha: “Há miệng ~”  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi