SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên biết là Thanh Hư Tử sẽ hỏi chuyện ở bí địa Trường Bạch năm đó, nhưng không ngờ ông ta lại vội vàng như vậy.  

Anh đang định lên tiếng thì mấy tông môn lớn Thiếu Lâm, Võ Đang cùng đi tới. Dương Bách Xuyên suy nghĩ giây lát rồi nói với Thanh Hư Tử: "Đạo trưởng Thanh Hư, chuyện ở bí địa Trường Bạch năm đó không thể nói rõ trong dăm ba câu. Mời ngài vào trong trước, sau đại điển Vân Môn tôi sẽ giải thích cho các vị được không?"  

Dương Bách Xuyên đã nói như vậy, Thanh Hư Tử không làm phiền nữa, gật đầu nói: "Vậy cũng được."  

Sau đó Dương Bách Xuyên bước tới chào hỏi người của mấy tông môn lớn, mời mọi người vào trong ngồi, và bảo Vương Tông Nhân chào hỏi.  

Advertisement

Nhưng anh lại thấy mấy đệ tử Võ Đang đứng im bất động, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nhìn anh bằng ánh mắt nóng bỏng.  

Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn. Trông thiếu niên này quen quen, là người của Võ Đang. Từ trước đến giờ quan hệ giữa Võ Đang và Vân Môn vẫn luôn tốt đẹp, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn là tổ sư trên danh nghĩa của Võ Đang. Mặc dù mấy năm qua Dương Bách Xuyên vắng mặt, nhưng Võ Đang và Vân Môn vẫn qua lại với nhau.  

Năm đó núi Võ Đang xếp chót trong mấy tông môn lớn giới võ cổ, thiếu thốn nhân tài. Sau sự kiện bí địa núi Trường Bạch, đám người Thiên Tuyệt bị cuốn vào bão không gian tới Sơn Hải Giới, đến lúc này cao thủ Võ Đang gần như không còn.  

Advertisement

Ngay cả đệ tử Võ Đang đi theo thiếu niên kia cũng có tu vi rất kém, mới chỉ là Ám Kình.  

Khi Dương Bách Xuyên nhìn đến thiếu niên, rốt cuộc ánh mắt cũng sáng lên. Trong đoàn người Võ Đang chỉ có thiếu niên này khá được, đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Rõ ràng là trong đoàn người Võ Đang, tu vi này là cao thủ rồi.  

Điều quan trọng nhất là Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí tức tu luyện quen thuộc trên người thiếu niên này. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương Bách Xuyên. Anh mở to mắt nhìn, đã nhớ ra thiếu niên này là ai.  

Lúc này, thiếu niên tuấn tú thấy Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn, cậu ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt anh, hai hàng lệ chảy dài, cung kính dập đầu hô: "Đệ tử Võ Đang Viên Tiểu Lôi bái lạy tổ sư. Tiểu Lôi xin dập đầu trước thái sư tổ."  

Dương Bách Xuyên kích động. Quả nhiên anh không đoán sai, thiếu niên trước mắt chính là Viên Tiểu Lôi, đứa trẻ chín tuổi anh gặp năm đó sau khi đến Võ Đang.  

Năm đó đám Thiên Tuyệt đấu đá nội bộ vì tranh giành vị trí chưởng giáo Võ Đang, Dương Bách Xuyên đứng ta bổ nhiệm Viên Tiểu Lôi, đồng thời yêu cầu ba người Thiên Tuyệt, Minh Giác và sư phụ của Viên Tiểu Lôi là Trần Phong Tử cùng bồi dưỡng Viên Tiểu Lôi trở thành chưởng giáo mới của Võ Đang.  

Anh đã truyền dạy các bí thuật tu luyện như là kiến thức luyện đan, Ly Hỏa Quyết, Kinh Nguyên Thần... cho Viên Tiểu Lôi.  

Thoáng cái đã qua nhiều năm, anh đi Sơn Hải Giới sáu năm, đám người sư phụ Trần Phong Tử của Viên Tiểu Lôi, Thiên Tuyệt, Minh Giác cũng tiến vào Sơn Hải Giới, bặt vô âm tín.  

Chớp mắt đứa trẻ chín tuổi năm ấy đã trở thành thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.  

Dương Bách Xuyên nhìn Viên Tiểu Lôi cung kính dập đầu với mình, lòng bùi ngùi xúc động.  

Mặc dù giữa hai người không có danh phận thầy trò, nhưng lại có ơn truyền dạy, tính ra thì Viên Tiểu Lôi là một nửa đệ tử của Dương Bách Xuyên.  

Thoạt nhìn đứa trẻ này có khí tức mạnh mẽ, tính cách vẫn chững chạc như hồi bé. So với năm đó, hiện tại Viên Tiểu Lôi có thể nói là tu vi tăng vọt. Mười lăm mười sáu tuổi đạt tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng coi như là thiếu niên thiên tài, Võ Đang đã có người nối nghiệp.  

Dương Bách Xuyên nhìn Viên Tiểu Lôi nước mắt lã chã, sau đó hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười. Anh cũng rất vui khi gặp lại cậu ta: "Ông cụ non năm đó đã là thiếu niên rồi. Tiểu Lôi đứng lên đi."  

"Thưa thái sư tổ, Tiểu Lôi rất nhớ ngài." Viên Tiểu Lôi bái lạy, được Dương Bách Xuyên đỡ dậy.  

"Tốt tốt tốt, hiện tại tu vi của cậu đã thông qua kiểm tra, không phụ kỳ vọng của tôi hồi đó. Tốt lắm, tốt lắm!" Dương Bách Xuyên nói liền mấy chữ "tốt".  

Nghe thấy Dương Bách Xuyên nói liền mấy chữ "tốt", Viên Tiểu Lôi rất vui. Cậu ta vô cùng cảm kích vị sư tổ Võ Đang này. Sau khi nghe tin Dương Bách Xuyên đã về Vân Môn, cậu ta lập tức dẫn theo đệ tử Võ Đang xuống núi tới Vân Môn.  

Thứ nhất là bái kiến vị thái sư tổ đáng kính này, thứ hai là muốn tìm hiểu tình hình của sư phụ Trần Phong Tử và đám sư thúc Thiên Tuyệt năm đó. Hồi ấy cao thủ Võ Đang mất tích dẫn tới chút thực lực ít ỏi của Võ Đang cũng biến mất theo.  

Mấy năm qua, nếu không có Vân Môn chăm sóc thì e là Võ Đang đã biến mất khỏi giới võ cổ từ lâu rồi. May mà năm đó Viên Tiểu Lôi được thái sư tổ Dương Bách Xuyên truyền dạy, con đường tu luyện càng ngày càng tiến bộ, dần dần có thực lực chống đỡ cơ nghiệp của Võ Đang, cũng xưng là chưởng giáo Võ Đang, nhờ vậy Võ Đang mới giữ được địa vị trong giới võ cổ.  

Viên Tiểu Lôi và toàn bộ Võ Đang đều mang lòng biết ơn Dương Bách Xuyên cùng Vân Môn.  

Dương Bách Xuyên kéo tay Viên Tiểu Lôi, hỏi thăm tình hình của Võ Đang trong những năm qua. Sau khi biết tình hình, anh cũng yên tâm. Có chưởng giáo mới Viên Tiểu Lôi được xem như nửa đệ tử của anh, sau này Võ Đang nhất định có thể trỗi dậy trong giới võ cổ.  

Khi Viên Tiểu Lôi hỏi tình hình của đám người Thiên Tuyệt và Trần Phong Tử, Dương Bách Xuyên không nhiều lời mà chỉ nói: "Chuyện ở bí địa Trường Bạch năm đó không thể nói rõ trong một vài câu, sau đại điển Vân Môn tôi sẽ nói cho mọi người."  

"Vâng, Tiểu Lôi nghe theo lời dặn của thái sư tổ."  

"Được rồi, đừng câu nệ trước mặt tôi. Hồi đó tôi từng nói với cậu là cậu thiếu tính trẻ con, thiếu hoạt bát, còn nhỏ mà cứ như ông cụ non. Bây giờ làm chưởng giáo Võ Đang, cậu càng giống ông già. Phải có sức sống chứ, đừng quá nặng nề, không có lợi cho tu hành." 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi