SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Tiểu Lôi xin nghe theo lời dạy của thái sư tổ." Viên Tiểu Lôi vẫn cung kính như cũ.  

"Haiz, thôi vậy, thằng nhóc này càng nói càng già dặn." Dương Bách Xuyên cười bất đắc dĩ.  

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên dẫn Viên Tiểu Lôi vào trong ngồi, khiến cho các thế lực lớn giới võ cổ xác định lại vị trí của Võ Đang. Xem ra quan hệ giữa Dương Bách Xuyên và chưởng giáo mới của Võ Đang khá sâu sắc.  

Dương Bách Xuyên đảo mắt nhìn người của thế lực các nơi đang ngồi đây, tất nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ. Võ Đang vốn xếp chót trong tám tông môn lâu đời, sự kiện bí địa Trường Bạch năm đó khiến đám Thiên Tuyệt mất tích. Nếu không phải là Viên Tiểu Lôi có công pháp mà anh truyền dạy cho và có Vân Môn chăm sóc, thì rất nguy hiểm.  

Nghĩ đến chuyện năm đó đám Thiên Tuyệt đi theo mình mới mất tích, tiến vào Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên quyết định giúp Viên Tiểu Lôi và Võ Đang, không để cho Võ Đang bị bắt nạt trong giới võ cổ.  

Anh dắt tay Viên Tiểu Lôi, nói với người đứng đầu các thế lực lớn: "Thưa các vị đạo hữu, trước khi đại điển Vân Môn ngày hôm nay bắt đầu, tôi xin giới thiệu với các vị một người."  

Advertisement

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa chỉ vào Viên Tiểu Lôi: "Cậu ấy tên là Viên Tiểu Lôi, cũng là chưởng giáo mới của Võ Đang. Sáu bảy năm trước tôi đến thăm Võ Đang, có duyên với Viên Tiểu Lôi nên đã truyền dạy cho cậu ấy một số pháp môn, tính ra thì cậu ấy cũng được xem là một nửa đệ tử của tôi. Sau này cậu ấy hoạt động trong giới võ cổ, hi vọng các thế gia tông môn nể mặt, giúp đỡ hậu bối Viên Tiểu Lôi một chút."  

Dứt lời Dương Bách Xuyên lại nói với Viên Tiểu Lôi: "Tiểu Lôi bước lên chào hỏi các vị tiền bối của các tông môn đi."  

Trước đó trò chuyện anh đã biết mấy năm nay sau khi Viên Tiểu Lôi làm chưởng giáo Võ Đang, cậu ta không liên hệ với các thế lực tông môn khác trong giới võ cổ. Đây xem như là cơ hội cho Viên Tiểu Lôi lộ mặt, kẻo sau này hành tẩu giang hồ sẽ chịu thiệt thòi.  

Viên Tiểu Lôi nghe vậy liền bước lên chào hỏi. Tính tình cậu ta vốn bình tĩnh, đúng mực, để lại ấn tượng tốt trong mắt thế lực các nơi.  

Khúc nhạc đệm nho nhỏ này là tấm lòng của Dương Bách Xuyên dành cho Viên Tiểu Lôi. Tiếp đó, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tuyên bố đại điển Vân Môn bắt đầu, chủ yếu là gặp mặt đệ tử mới, sau đó anh sẽ phô bày động tiên La Phù trước mặt mọi người, để cho đám nhà quê này mở mang tầm mắt. Nếu như sau này có người từ Sơn Hải Giới đến, muốn làm mưa làm gió ở trái đất, anh cần các thế lực giới võ cổ này phối hợp đối phó với phe Sơn Hải Giới. Trên trái đất tuyệt đối không cho phép có kẻ phá hoại.  

Đây là quê hương của Dương Bách Xuyên, người thân bạn bè của anh đều ở đây, anh muốn thấy một giới võ cổ trên trái đất yên ổn, chứ không phải một giới võ cổ bị Sơn Hải Giới phá hoại.  

Vì vậy ngày hôm nay coi như là uy hiếp những người này, cũng là một cơ hội khiến Vân Môn trở nên tách biệt với các thế lực giới võ cổ.  

Dương Bách Xuyên đang định nói thì tiếng hô to của Trần Bảy Roi lại vang lên: "Đàm chủ Thần Long Đàm Ngô Nam đến."  

Dương Bách Xuyên nhìn sang, quả nhiên trông thấy Ngô Nam dẫn theo ba bốn ông già sáu mươi tuổi đi đến. Anh còn đang thắc mắc thế lực giới võ cổ khắp nơi đều đã xuất hiện, sao người phát ngôn của chính phủ là Ngô Nam lại không thấy đâu. Bây giờ anh yên tâm rồi, đây mới là cách mở màn chính xác.  

Dương Bách Xuyên hơi nhức đầu với ông bạn cũ Ngô Nam. Bởi vì chuyện của mỹ nhân Hạ Lộ, Ngô Nam vẫn luôn không thích anh. Tuy nhiên, trong công việc đối phương vẫn giúp đỡ, như vậy là tốt lắm rồi.  

Vì vậy Dương Bách Xuyên vẫn đi tới đón tiếp. Dù sao cũng là bạn cũ, hồi trước Ngô Nam đã giúp đỡ anh rất nhiều.  

Nhưng khi nhìn thấy Ngô Nam, Dương Bách Xuyên lập tức nhíu mày vì thấy trong mắt đối phương tràn đầy lo lắng, dáng vẻ bực bội.

"Có việc gì à?" Dương Bách Xuyên vừa gặp Ngô Nam liền hỏi ngay. Anh hiểu Ngô Nam, mặc dù người này không thích anh, nhưng vẫn giữ phẩm chất bình tĩnh của người Trung Quốc, tuyệt đối chí công vô tư.  

Nhìn dáng vẻ này của ông ấy hẳn là chuyện khó lớn giải quyết.  

"Ừm, bên ngoài xảy ra chuyện." Ngô Nam không có sự nhiệt tình sau sáu năm không gặp Dương Bách Xuyên, trầm giọng đáp.  

Dương Bách Xuyên biết từ "bên ngoài" trong câu nói của ông ấy chỉ bên ngoài Trung Quốc. Anh nhíu mày hỏi: "Có gấp không?"  

Ngô Nam nhìn Dương Bách Xuyên, lòng chợt ấm áp. Ông ấy biết Dương Bách Xuyên hỏi như vậy chứng tỏ anh sẽ không ngồi yên mặc kệ. Thật ra từ khi Dương Bách Xuyên và Vương Tông Nhân xuất hiện ở Tây Vực, ông ấy đã nhận được tin tức, nhưng bởi vì quá bận rộn nên vẫn chưa đến gặp anh.  

Hôm nay thế lực các nơi đều tề tụ ở Vân Môn. Sau khi biết tin, Ngô Nam vội vàng tới đây. Lần này ông ấy đến tìm Dương Bách Xuyên để bàn bạc đối sách.  

Trên danh nghĩa Dương Bách Xuyên vẫn là thành viên của Thần Long Đàm, ngoài ra còn có giao tình với đàm chủ Hạ Lộ. Ngô Nam tin rằng Dương Bách Xuyên sẽ giúp đỡ, vả lại hiện tại Dương Bách Xuyên có năng lực giúp đỡ.  

"Cậu làm việc của mình trước đi, khi nào cậu xong việc tôi sẽ nói chi tiết." Ngô Nam liếc nhìn người ngồi kín sân, cuối cùng không nói ra. Ông ấy là người tinh ý, sẽ không làm khó Dương Bách Xuyên vào lúc này.  

"Cũng được, dù sao hôm nay tôi còn có chút việc phải nói với đám võ cổ giả này. Hôm nay ông mà không đến thì sau này tôi còn phải đi tìm ông." Dương Bách Xuyên gật đầu ra hiệu cho Ngô Nam ngồi vào chỗ.  

Ngô Nam gật đầu. Khi cất bước, ông ấy bất giác hỏi: "Cậu... cậu có tin tức của đàm chủ cũ nhà tôi không?" Ngô Nam vẫn nhớ đàm chủ cũ Hạ Lộ, mà lần này Dương Bách Xuyên biến mất sáu năm, Ngô Nam lờ mờ đoán được anh đi đâu, không chừng sẽ có tin tức của đàm chủ cũ Hạ Lộ.  

Dương Bách Xuyên thở dài: "Không có, nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn còn sống. Chỉ cần cô ấy còn sống, tôi có thể tìm được cô ấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi