SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng khoảnh khắc hồ yêu sắp đến, Dương Bách Xuyên bộc phát ra một dòng khí mạnh mẽ.  

“Ầm đùng ~”  

Mắt thường có thể nhìn thấy dòng khí nhộn nhạo lan ra, trực tiếp lan đến trên người hồ yêu.  

“A ~”  

Hồ yêu phát ra tiếng kêu thảm thiết, né tránh lui về sau, thân thể yêu hồn của hắn ta hơi run lên.  

Ngay sau đó, thân thể của Dương Bách Xuyên bay ra, sau đó hai mắt của Dương Bách Xuyên đỏ bừng, ngửa mặt lên trời thét dài: “Grào ~”  

Đối với Dương Bách Xuyên, lúc này hắn có khổ không nói lên lời, khoảnh khắc nuốt vào bông sen, hắn liền biết muốn xong đời, còn không bị yêu hồ đánh chết, lúc này phải bị bông sen nổ tan xác chết.  

Bông sen là hoa của củ sen linh khí, là tinh hoa thiên địa, ẩn chứa năng lượng linh khí vượt xa tưởng tượng của Dương Bách Xuyên. Ban đầu nghĩ cũng rất đơn giản, dưới tình huống khẩn trương không còn cách nào khác, hơn nữa Thiện Linh nhắc nhở, không hề nghĩ ngợi cắn nuốt bông sen.  

Trong nháy mắt, năng lượng của bông sen nổ tung trong cơ thể.  

Cực lớn đến nỗi vượt qua tưởng tượng.  

Hắn vận chuyển Càn Khôn Quyết đến cực hạn, nhưng vẫn không thể tiêu hóa được lượng linh khí khổng lồ lúc này.  

Đan điền trong cơ thể rậm rạp nặng nề rung động, tu vi trực tiếp đột phá Xuất Khiếu cảnh sơ kỳ lên Xuất Khiếu trung kỳ, lại còn cuồn cuộn không ngừng tăng lên.  

Trong thời gian ngắn không thể tiêu hóa được lượng linh khí khổng lồ, nếu không cũng sẽ không xuất hiện cảm giác nổ tan xác chết.  

Lỗ chân lông trên người thấm sũng máu, kinh mạch đứt vỡ đang được chữa trị, không ngừng tuần hoàn, làm Dương Bách Xuyên đau đớn muốn chết, không nhịn được ngửa mặt lên trời thét dài.  

Gầm xong cũng phát tiết được một chút tinh khí, sau đó đánh bay yêu hồ ra ngoài.  

Cũng chính việc nhổ ra một ngụm linh khí này làm Dương Bách Xuyên cảm giác được sự sảng khoái nhất thời.  

Ngay sau đó hắn cảm thụ được cảm giác phải bị linh khí trong cơ thể căng phồng, nếu không phát tiết hắn sẽ xong đời.  

Vì vậy nhìn chằm chằm yêu hồ, lúc này Dương Bách Xuyên làm ra một hành động tìm chết, chuẩn bị trực tiếp xông đến vật lộn với yêu hồ.  

Dù sao linh khí trong cơ thể hắn lớn đến mức không tiêu hóa được, lực lượng toàn thân giống như sắp tràn ra, không đánh một trận thực sự có lỗi với Trùng.  

Lúc trước Trùng tranh thủ cho hắn một cơ hội thắng lợi, lúc này được như ý nguyện, có được củ sen, cũng cắn nuốt bông sen, chẳng qua có chút ngoài ý muốn sắp bị nổ tan xác chết.  

Nhưng sau một tiếng thét dài, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tìm được bí quyết thoải mái, hoặc nói cách khác, bí quyết giải quyết linh khí tán loạn trong cơ thể chính là phát tiết.  

Đối tượng phát tiết cũng có sẵn, chính là hồ yêu siêu mạnh.  

Lúc này Dương Bách Xuyên không cần triệu hóa Nguyên Thần Xuất Khiếu, dù sao cũng không sợ bị đánh, lao trực tiếp vào hồ yêu, vung tay lên, xem ai đánh thắng ai?  

Đối với hồ yêu, hắn ta thực sự sắp tức điên rồi, chí bảo thiên địa mà mình bảo hộ vô số năm tháng bị Dương Bách Xuyên cướp đi, đây là sự thất trách nghiêm trọng của hắn ta, không biết nên công đạo như thế nào với vị nương nương kia. Nhìn thấy Dương Bách Xuyên lao đến, hồ yêu cũng xông lên, sáu cái đuôi hung mãnh xuất kích giống như giao long ra biển.  

“Ầm ầm ầm…”  

Hai bên dây dưa với nhau, không khí chạm vào là nổ ngay, hai quyền khó địch nổi sáu đuôi, hắn bị hồ yêu hung hăng quất đánh, có thể nghe thấy âm thanh đứt gãy của xương cốt, nhưng Dương Bách Xuyên càng đánh càng hung mãnh.  

Mỗi một lần bị yêu hồ quất đánh, hắn đều cố gắng khiêng được, mặc dù ăn đau, nhưng lại cảm thấy linh khí bạo loạn không thể khống chế trong cơ thể giảm bớt dịu đi.  

“Grào gào gào ~”  

“Ầm ầm ầm ~”  

Sau nửa canh giờ, Dương Bách Xuyên lại lần nữa bị cái đuôi của hồ yêu đánh bay ra ngoài, nện mạnh trên mặt đất.  

Nhưng lúc này sau khi Dương Bách Xuyên bò dậy, trên mặt lại nở một nụ cười, trong cơ thể hắn ầm ầm rung động, khí thể cũng bắt đầu biến đổi.  

Sau đó Dương Bách Xuyên cười ha ha lên: “Nghiệt súc đánh thích không? Tiểu gia cảm ơn ngươi, nếu không phải bị ngươi quất đánh nửa canh giờ, có lẽ ta sẽ bị linh khí của bông sen nổ tung, cũng sẽ không trực tiếp đột phá Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, ha ha ha…”  

Mặt mũi của Dương Bách Xuyên bầm dập, quần áo trên người cũng biến thành mảnh vải, không khác gì ăn mày bản tu chân, nhưng lúc này hai tròng mắt của hắn lại sáng như sao trời, ý cười trên mặt cũng rất rực rỡ.  

Nhìn chằm chằm hồ yêu, nói: “Hiện tại đến lượt ta đánh ngươi…”  

Áp lực hơn nửa canh giờ, năng lượng dư thừa trong cơ thể cũng hoàn toàn phóng thích, tu vi cũng đạt đến Xuất Khiếu cảnh hậu kỳ, năng lượng bông sen giúp hắn tăng lên hai tiểu cảnh giới, mặc dù suýt chút nữa nổ tan xác nhưng hiện tại đều vượt qua.  

“Đùng đoàng ~”  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, xương cốt bị hồ yêu đánh đứt gãy đang khôi phục lại như lúc đầu, trên người bộc phát ra một loại hơi thở khổng lồ, phóng lên cao.  

Đôi mắt nhíu lại, dưới chân chuyển động với tốc độ cực nhanh, giây tiếp theo đã đi đến bên người yêu hồ.  

Yêu hồ bị hơi thở cường đại của Dương Bách Xuyên dọa sợ, tăng lên liên tiếp hai tiểu cảnh giới, hơn nữa tốc độ cũng tăng lên gấp mấy lần, đột nhiên bị Dương Bách Xuyên xuất hiện bên cạnh dọa sợ, thần hồn run lên, theo bản năng quất đuôi đánh qua.  

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Cái đuôi của ngươi quá nhiều, ta giúp ngươi cắt bớt mấy cái.”   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi