SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Ánh nhìn dâm dục của Thảo Thượng Phi đối với Hạ Lộ khiến lửa giận trong lòng Dương mỗ dâng cao ngút trời, vốn hắn còn định thương lượng, giờ đã nhìn ra tên này thiếu đánh.  

Không giết, không thoải mái.  

Thảo Thượng Phi nheo mắt lại, gã ta làm hãn phỉ giang hồ đã lâu, đương nhiên cũng cảm nhận được sát khí từ trên người Dương Bách Xuyên. Chẳng qua không ngờ đối phương lại không làm theo bài bản, chưa nói năng gì đã ra tay.  

Không thể thương lượng, Thảo Thượng Phi cũng nổi giận.  

Trong mắt gã ta, Dương Bách Xuyên cùng lắm chỉ là Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ, bản thân cũng là Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ nhưng không ai biết gã ta đã bước vào đại viên mãn từ mười năm trước rồi.  

Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ và đại viên mãn, nhìn qua chỉ chênh một cảnh giới nhỏ nhưng thật ra đại viên mãn thừa năng lực áp chế hậu kỳ.  

Vì thế mặc dù bên người Dương Bách Xuyên còn có một nữ tử Xuất Khiếu Cảnh và hai đầu Hỏa Vân Khuyển, gã ta chẳng lo lắng chút nào.  

Nhìn Thảo Thượng Phi vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, Dương Bách Xuyên lạnh lùng chém ra một kiếm, tên này rõ tự tin, tuy nhiên hắn lại là chuyên gia thu thập mấy thể loại tự tin mù quáng này.  

Advertisement

Đồ Long kiếm trên tay điều động sáu phần Huyền Hoàng kiếm khí, thúc dục chân khí, dùng hết sức lực chém xuống một kiếm.  

Thảo Thượng Phi cũng không phải đèn cạn dầu, trong tay bỗng lóe hào quang xuất hiện nửa khúc gỗ khô đét màu vàng đất như bị sét đánh, lạnh lùng hừ một tiếng trước khí thế hùng hổ của Dương Bách Xuyên: "Phong Lôi xuất kích!"  

"Răng rắc!"  

Khiến Dương Bách Xuyên chấn động là nửa khúc gỗ khô trong tay tên này lại có thể phát ra lực lượng Phong Lôi.  

Chỉ trong nháy mắt, hắn thấy khúc gỗ khô trong tay Thảo Thượng Phi lóe ra một lưỡi dao gió, phía trên còn có sấm sét chớp lóe.  

Ầm một tiếng va chạm với Đồ Long Kiếm!  

Một giây sau, Dương Bách Xuyên rơi xuống mặt đất, tay cầm kiếm không ngừng run rẩy, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Hắn không ngờ nửa khúc gỗ khô này phát ra lực lượng Phong Lôi trộn lẫn có thể ảnh hưởng đến mình.  

Phải biết rằng Dương Bách Xuyên có thể chuyển hóa lực lượng lôi điện và phong nhận đấy, lúc trước khi đột phá Kim Đan đại viên mãn, kim đan của hắn sáng lên những đường vân độc đáo. Hắn nhớ rõ lúc ấy sư phụ Vân Thiên Tà đã nói, mỗi đường vân đại diện cho một loại lực lượng hắn có thể hấp thu trong tương lai.  

Nói cách khác, hắn có thể hấp thu và chuyển hóa lực lượng Phong Lôi, hơn nữa trong cơ thể cũng cất giữ lôi kiếp, theo lý thuyết thì lực lượng Phong Lôi đến từ bên ngoài không xi nhê gì với hắn.  

Nhưng vừa rồi nửa khúc gỗ khô trong tay Thảo Thượng Phi thật sự phát ra lực lượng Phong Lôi hóa giải sáu phần Huyền Hoàng kiếm khí dung hợp với chân khí trong Đồ Long kiếm của hắn, hơn nữa còn tiến thẳng vào trong cơ thể.  

Cũng may nhờ có Kim Đan thập toàn thập mỹ, sau khi lực Phong Lôi của đối phương tiến vào trong cơ thể, nháy mắt đã bị Nguyên Anh cắn nuốt, cuối cùng chỉ bị hoảng sợ chứ không gặp nguy hiểm.  

Mặt khác, hắn giật mình nhận ra tu vi của Thảo Thượng Phi không phải là Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ như Chu điên nói. Giờ khắc này gã ta vừa ra tay, hắn mới phát hiện Thảo Thượng Phi đã là Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn, ngược lại hơi ngoài dự đoán. Chẳng qua cũng không có gì phải quá ngạc nhiên, có ai giữ nguyên tu vi gần chục năm đâu chứ?  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên lập tức sáng lên, nhìn nửa khúc gỗ khô trong tay Thảo Thượng Phi chằm chằm.  

Hiện tại hắn suy đoán nhất định khúc gỗ khô trong tay Thảo Thượng Phi là gỗ Tiên Thiên thai nghén ở Phong Lôi Chi Địa, có được thuộc tính Phong Lôi, nếu lấy ra luyện khí chắc chắn có thể luyện thành một kiện pháp khí Linh Bảo Tiên Thiên cường đại.  

Lúc này, Dương Bách Xuyên qua cơn khiếp sợ, hai mắt lóe ra ánh sáng xanh.  

Trong lòng Thảo Thượng Phi cũng hoảng hốt không kém Dương Bách Xuyên bao nhiêu, nửa khúc gỗ khô trong tay gã ta là bảo bối giành được ở nơi nào đó trong sa mạc, trong gỗ khô mang theo lực lượng lôi điện, dùng để chiến đấu vô cùng lợi hại, thậm chí gã ta dựa vào gỗ khô này chưa bao giờ thất bại trong việc chiến đấu vượt cấp.  

Thế nhưng bây giờ khi đối mặt với Dương Bách Xuyên, gã ta lại không chiếm được ưu thế gì.  

Dựa theo quá khứ, Dương Bách Xuyên lúc này đã bị đánh ngã xuống đất hoặc bay ra xa, thế nhưng Thảo Thượng Phi phát hiện, đối phương chỉ có một biểu hiện là run tay.  

Cảnh này khiến tâm trạng Thảo Thượng Phi trùng xuống, gã ta biết sợ rằng lần này gặp phải kẻ địch cường đại rồi, huống chi bên cạnh còn có một nữ yêu tu và hai đầu Hỏa Vân Khuyển như hổ rình mồi.  

Đây không phải là dấu hiệu tốt.  

Nhưng nhìn cảnh giới của Dương Bách Xuyên, cuối cùng cũng an ủi Thảo Thượng Phi được một chút, gã ta là Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn, Dương Bách Xuyên chỉ là Xuất Khiếu Cảnh hậu kỳ, dựa vào chênh lệch này, gã tự tin có thể thắng Dương Bách Xuyên.  

Cũng không biết tiểu tử này có lai lai gì nhỉ?  

"Tiểu tử, báo tên đi, nếu không đến lúc làm quỷ vô danh dưới tay lão tử thì đừng có khóc lóc." Gã ta nhìn Dương Bách Xuyên chòng chọc, chậm rãi lên tiếng.  

Dương Bách Xuyên cười lớn, hắn biết trong lòng Thảo Thượng Phi đã bắt đầu sợ hãi: "Ngươi sợ rồi?"  

Thảo Thượng Phi cười khẩy: "Lúc lão tử tung hoành đại mạc ngươi còn đang bú sữa mẹ, sao có thể sợ hãi nít ranh trốn dưới váy mẹ như ngươi? Giết ngươi dễ như trở một bàn tay."  

Dương Bách Xuyên nheo mắt: "Rất tốt, ta thích thu thập mấy tên ưa giả vờ như lắm đấy, tiểu gia xem ngươi vờ vịt đến mức nào."  

Dứt lời, tinh thần hắn khẽ động: "Nguyên Thần Xuất Khiếu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi