SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong hắn còn bổ sung một câu: "Xin lỗi, trí nhớ của ta không tốt, vừa rồi ta không nhớ tên của các hạ."  

"Phụt!"  

"Phụt!"  

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Diệp Vô Tâm và Hạ Thiền không nhịn được phì cười, thầm nghĩ Dương Bách Xuyên quá hài hước. Nhưng đồng thời các nàng cũng lo lắng cho Dương Bách Xuyên. Các nàng biết Quan Ngạo Thiên là hạng người gì, Dương Bách Xuyên làm vậy tuyệt đối là đang vả vào mặt Quan Ngạo Thiên, hơn nữa còn là kiểu vả bôm bốp.  

Advertisement

Diệp Vô Tâm thầm lo lắng, mắng Dương Bách Xuyên không biết làm loạn cái gì.  

Chàng trai ăn mặc như ăn mày dừng uống rượu, mắt say mơ màng nhìn Dương Bách Xuyên.  

Cặp song sinh như núi thịt cười ha hả.  

Advertisement

Chỉ có tên đầu trọc mặc chiến giáp vàng nổi giận đùng đùng. Dương Bách Xuyên còn nhớ Diệp Vô Tâm giới thiệu hắn ta là Lâu Mãn của núi Thần Binh gì đó. Tên này là tay sai của Quan Ngạo Thiên. Hắn ta lại nổi giận với Dương Bách Xuyên một lần nữa: "Tên ăn mày nhà ngươi từ đâu tới? Hỗn láo với thiếu cung chủ, ngươi chán sống rồi..."  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo. Hắn giơ thủ cốt tay phải lên, giậm chân giáng một đấm vào đầu thanh niên đầu trọc tên Lâu Mãn.  

"Ta là ăn mày thì trong mắt ta, ngươi còn chẳng bằng ăn mày."  

Trong lúc ra tay, Dương Bách Xuyên hừ lạnh. Nói thật là ngay từ đầu hắn đã chẳng để mấy thiên tài ở đây vào mắt. Đối với hắn mà nói, thiên tài cũng chỉ để treo lên đánh mà thôi.  

Tên Lâu Mãn núi Thần Binh này đã khiêu khích hắn hai lần, khiến lửa giận bùng lên trong lòng tên họ Dương nào đó. Bây giờ tên họ Dương nào đó nổi giận rất đáng sợ.  

Một đấm vung ra, thủ cốt tay phải chính là sức mạnh thuần túy. Cho dù tên đầu trọc có khí tức mạnh mẽ không giống người thường đi chăng nữa, thì trong mắt Dương Bách Xuyên, hắn ta cũng chỉ là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu mà thôi.  

Còn kiêu ngạo được nữa không?  

Lòng kiêu ngạo của anh đây còn lớn hơn các ngươi!  

Thấy Dương Bách Xuyên ra tay, Lâu Mãn núi Thần Binh hừ lạnh, cũng vung quyền đỡ. Hắn ta được ca ngợi là chiến thần núi Thần Binh đời tiếp theo, không phải là chưa từng chém giết cao thủ cảnh giới Phân Thần. Trong mắt hắn ta, Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ cảnh giới Phân Thần sơ kỳ hết sức bình thường mà thôi. Tu sĩ cảnh giới Phân Thần vô danh tiểu tốt thế này, hắn ta có thể giết một tá.  

Bộp!  

Rắc!  

"Á!"  

Tuy nhiên, khi một quyền của Lâu Mãn đụng độ Dương Bách Xuyên, hắn ta lập tức hối hận. Sức lực của đối phương mạnh hiếm thấy, Lâu Mãn biết là mình đã đụng phải tấm sắt cứng, nhưng lúc này có hối hận cũng muộn rồi.  

Một luồng sức mạnh khổng lồ thông qua nắm đấm vọt vào trong đan điền của Lâu Mãn. Điều quan trọng là sức mạnh của Dương Bách Xuyên quá bá đạo, hắn ta không loại bỏ được.  

Lúc này hối hận thì đã muộn.  

Vốn dĩ Lâu Mãn muốn giẫm đạp Dương Bách Xuyên để nịnh bợ Quan Ngạo Thiên của Bổ Thiên Cung. Lần này thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm gạo.  

Lâu Mãn bị một đấm của Dương Bách Xuyên đánh cho hộc máu, chân khí trong cơ thể cuộn trào, không còn sức chiến đấu. Lúc này hắn ta phải lo lắng về luồng chân khí mạnh mẽ trong cơ thể.  

May mà sau một đấm đó, Dương Bách Xuyên không đánh kẻ thất thế. Lâu Mãn thở phào nhẹ nhõm, người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên có phần sợ hãi. Chỉ có hắn ta mới biết một đấm của chàng trai tóc trắng kinh khủng nhường nào.  

"Sau này ăn nói sạch sẽ chút. Lần này ta nể mặt Vô Tâm tha cho ngươi một lần, nhớ kỹ không có lần sau đâu." Dương Bách Xuyên cười híp mắt nói.  

Một đấm đánh bại Lâu Mãn núi Thần Binh. Trước lời đe dọa trần trụi của Dương Bách Xuyên, Lâu Mãn không dám ho he gì. Hắn ta cúi đầu, vội vàng loại bỏ và luyện hóa luồng chân khí bị Dương Bách Xuyên đánh vào trong cơ thể. Nếu còn chậm trễ, Lâu Mãn sợ đan điền của mình sẽ bị chân khí của Dương Bách Xuyên phá hủy.  

Hai mắt Diệp Vô Tâm sáng lấp lánh.  

Hạ Thiền kinh ngạc.  

Những người khác đều chấn động.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi