SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Sau khi nói xong Dương Bách Xuyên không để ý tới Độc Cô Vô Tình nữa, anh tin tưởng cô sẽ đi theo.  

Ngoài ra đối phương ước định là giờ Tý, cũng chính là mười một giờ đêm, hiện tại đã tám giờ, tính toán chỉ còn ba tiếng hồng hồ nữa thôi.  

Đặc biệt lại ước hẹn ở Hoa Sơn, từ Cố Đô đến Hoa Sơn đúng ba tiếng, Dương Bách Xuyên cảm thấy chắc anh phải phóng nhanh vượt đèn đỏ mới có thể đến kịp.  

Anh kiên quyết không thể từ bỏ Hầu Đậu Đậu, mặc dù bản thân bây giờ đối mặt cổ võ giả Ám Kình tầng sáu trở lên không hề nắm chắc.  

Thế nhưng liều mạng, cộng với Đồ Long Kiếm trong tay, Chân Nguyên Ly Hỏa và Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, có thể liều một phen.  

Nếu như bên cạnh còn có thêm cao thủ Ám Kình tầng tám Độc Cô Vô Tình trợ giúp, hai người bọn họ chung sức, chỉ cần không đụng đến Ám Kình tầng chín cũng không phải không có sức đánh một trận.  

Dương Bách Xuyên thật sự bị tổ chức sát thủ Xương Hoa chọc giận, bọn họ bắt cóc Hầu Đậu Đậu đã chạm đến ranh giới cuối cùng trong lòng anh.  

Tuy rằng trên danh nghĩa Hầu Đậu Đậu chỉ là thú cưng của anh, nhìn qua thì có vẻ như Dương Bách Xuyên không chào đón nó lắm, thích con chồn kia hơn nhưng thật ra trong lòng anh, Hầu Đậu Đậu cũng quan trọng như Hương Hương, anh lo lắng quan tâm cả hai như nhau.  

Lần này bọn họ tới nhà bắt đi Hầu Đậu Đậu, lần sau có thể tới bắt người nhà bạn bè của anh không?  

Dưới cái nhìn của Dương Bách Xuyên, chắc chắn bọn họ sẽ.  

Vì vậy ngay tại giây phút này, trong lòng anh trào dâng sát ý ngút trời, suy nghĩ diệt trừ tổ chức sát thủ Xương Hoa chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.  

Sau khi xuống lầu, ngồi vào xe, quả nhiên Độc Cô Vô Tình vẫn đi theo.  

Dương Bách Xuyên gật đầu với cô, trong lòng rất vui mừng, dù sao có một cổ võ giả như vậy bên cạnh, anh yên tâm hơn rất nhiều, chỉ cần đối phương không tung ra quá nhiều cao thủ thì không phải không có cách nào.  

Trong lòng anh lo lắng Hầu Đậu Đậu, cũng không có tâm trạng tươi cười trò chuyện với Độc Cô Vô Tình, sau khi khởi động xe thì chỉ nhắc một câu: “Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên tập trung toàn bộ tinh thần, đạp chân ga, chiếc xe gầm thét lao ra ngoài.  

Bởi vì lo sợ không kịp thời gian, dọc đường anh hoàn toàn không thèm nhìn đèn xanh hay đèn đỏ, sợ rằng lần này phải tùy hứng một phen, chỉ cần đảm bảo không tông xe không đụng trúng người khác là được, cố gắng lái nhanh nhất có thể.  

Chưa đến hai mươi phút, xe đã rời khỏi trung tâm thành phố, chạy về phía Hoa Sơn, vừa lên đường cao tốc, tốc độ xe không hề xuống dưới tám mươi.  

Hoa Sơn còn có tên là núi Thái Hoa, đông giáp Cố Đô, nam nối Tần Lĩnh, Bắc nối Hoàng Vĩ, từ xưa đến nay được xưng là ngọn núi nguy hiểm nhất thế giới, là cảnh quan cấp độ A.  

Hoa Sơn là ngọn núi linh thiêng của đất nước Trung Quốc, theo tài liệu nghiên cứu của Thái Viêm Hoa, một bậc thầy về Trung Quốc học thời nhà Thanh và các học giả của các triều đại trước đây, ban đầu đất nước Trung Quốc hình thành tại phạm vi chính là Hoa Sơn ngày nay, tổ tiên đặt tên vùng đất mình sinh sống chỉ một chữ Hoa. Con cháu đời sau mở rộng lãnh thổ khắp Cửu Châu, tên Hoa mới bắt đầu vang danh khắp thiên hạ. Từ Hoa trong Hoa Hạ, tên gọi cũ của Trung Quốc bắt nguồn từ Hoa Sơn, vì vậy nơi này được xem như gốc rễ của Trung Quốc.  

Ngoài ra Hoa Sơn còn là thánh địa của giáo phái Toàn Chân, là “động thiên thứ tư” cũng là tín ngưỡng phổ biến nhất trong dân gian Trung Quốc, tổng cộng gồm bảy mươi hai hang động lơ lửa giữa trời và hơn hai mươi ngôi đền Đạo giáo.   

Hoa Sơn còn được biết đến với cái tên Tây Nhạc, đi đôi với Đông Nhạc Thái Sơn. Cái tên này được nhìn thấy lần đầu tiên trong cuốn “Nhĩ Nhã - Thích Địa”, nghe nói do vua Bình di chuyển về phía đông, Hoa Sơn nằm ở phía tây vương quốc Đông Chu nên được gọi là Tây Nhạc. Sau này Tần Thủy Hoàng lập nước đặt kinh đô tại Hàm Dương, nhà Tây Hán lại đặt ở Trường An, đều nằm ở phía tây Hoa Sơn nên nơi này không còn được gọi là Tây Nhạc nữa. Mãi cho đến khi nhà Đông Hán thành lập, Hoa Sơn lấy lại tên Tây Nhạc và vẫn được sử dụng cho đến ngày nay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi