SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Tóm lại, Hoa Sơn có lịch sử lâu đời, tiếp nối dãy Tần Lĩnh, sau khi vào núi có thể nói như bước vào thế giới của rừng rậm nguyên sinh. Tổ chức sát thủ Xương Hoa hẹn gặp Dương Bách Xuyên ở đỉnh Lạc Vân.  

Đỉnh Lạc Vân chỉ là một trong những ngọn núi nhỏ tại Hoa Sơn, không được liệt vào những địa điểm du lịch nổi tiếng, đối phương hẹn gặp mặt tại đây, xem ra cũng không muốn gây chú ý.  

Dương Bách Xuyên lái xe như vũ bão, khiến sắc mặt Độc Cô Vô Tình ngồi kế bên anh tái nhợt, không biết là do cô say xe hay bị hù dọa, dù sao Dương Bách Xuyên cũng không có tâm trạng quan tâm đối phương.  

Trong lòng Độc Cô Vô Tình cũng đang chửi mắng anh là tên điên, ngồi ở phía trước nhìn anh len lách vượt qua từng chiếc xe thật sự có chút hãi hùng khiếp vía.  

Chẳng qua nếu đã đồng ý ba chuyện với Dương Bách Xuyên, cô sẽ giữ vững hứa hẹn, cũng biết đêm nay nhất định sẽ một trận đấu ác liệt.  

Độc Cô Vô Tình hiểu rất rõ về Xương Hoa, tổ chức này thần bí khổng lồ, thế lực trải rộng toàn thế giới, ở Hoa Hạ chỉ là chi nhánh, cũng không biết Dương Bách Xuyên làm sao lại trêu chọc phải bọn họ.  

…  

…  

Hai giờ sau, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng đến dưới chân Hoa Sơn, sau khi xuống xe anh và Độc Cô Vô Tình đi thẳng lên đỉnh Lạc Vân.  

Đi đường hơn nửa tiếng, ước chừng năm mươi dặm là lên tới đỉnh Lạc Vân.  

Tính thời gian, không nhiều không ít vừa vặn đến giờ Tý.  

Trăng sáng đã nhô lên cao, núi lớn về đêm vô cùng yên tĩnh.  

Toàn bộ đỉnh Lạc Vân cũng rất lớn, hai người đi tới một đài quan sát giữa sườn núi thì dừng lại, không tiếp tục đi về phía trước.  

Nhìn bốn phía yên tĩnh, Dương Bách Xuyên dùng tới chân khí nói lớn: "Tôi là Dương Bách Xuyên, đến đây theo hẹn!"  

Anh tin tưởng, nếu như đối phương có thể vào nhà bắt đi Hầu Đậu Đậu rồi giao hẹn ở đây thì sẽ xuất hiện.  

Quả nhiên anh vừa dứt lời, sau lưng lập tức vang lên một giọng nói mạnh mẽ vang dội.  

"Không nghĩ tới thằng nhóc cậu lại dám đến đây, xem ra con khỉ này rất quan trọng với cậu."  

Dương Bách Xuyên bất ngờ quay người, trong lòng thầm ngạc nhiên: “Cao thủ, cao thủ Ám Kình tầng tám.”  

Hơn mười mét sau lưng anh là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc một bộ trang phục thời Đường màu trắng, tóc dài cột sau đầu, nhìn qua rất nho nhã.  

Dương Bách Xuyên cảm nhận khí thế người này tương tự với Độc Cô Vô Tình nên anh cho rằng anh ta cũng là cao thủ Ám Kình tầng tám.  

Lúc này, bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một người quen cũ, chính là Mạc Đông Thiên bị một kiếm của Độc Cô Vô Tình chém gãy tay. Cánh tay ông ta vẫn đang băng bó, tay kia nắm một con khỉ im lặng không nhúc nhích, đúng là Hầu Đậu Đậu.  

Ánh mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng, không biết có phải Hầu Đậu Đậu đã bị ông ta giế t chết rồi không  

"Khỉ của tôi như thế nào rồi?" Anh nhìn Mạc Đông Thiên và người đàn ông trung niên, kìm nén lửa giận bình tĩnh hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi