SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Nhìn qua tựa như thật sự đã trúng độc rồi.  

Nhưng Khưu Vân lại nhìn thấy Dương Bách Xuyên ngồi trên mặt đất nháy nháy mắt với cô, điều này làm cho cô sửng sốt không kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô cũng cảm thấy từng đợt choáng váng đánh úp tới, nghĩ đến mình cũng trúng độc rồi, không ngờ khí độc của lão già mù lại lợi hại như vậy, cô cũng liều mạng hô hấp.  

Đúng lúc này, lão già mù ha ha cười điên cuồng nói: “Ông già này cả đời nghiên cứu dùng độc, luyện tập độc công, vì luyện độc công mà đôi mắt cũng dính liền lại, khí độc hôm nay còn là loại độc mới nhất mà ông già này mới nghiên cứu chế tạo, chính là cao thủ Ám Kình tầng chín, chỉ cần hít vào một hơi cũng phải ngoan ngoãn nằm xuống cho tôi, chứ đừng nói là thằng con nít ranh như cậu.  

Nhưng không thể không thừa nhận, thằng nhóc nhà cậu thật sự rất có bản lĩnh, thế mà có thể gi ết chết Mã Hưng Điền, ha ha, nhưng vậy thì thế nào, không phải là vẫn ngoan ngoãn ngã vào tay ông già này sao?  

Còn có cô gái nhỏ Khưu Vân nhà cô, lát nữa ông già này sẽ chăm sóc thật tốt cho cô, ha ha ha!”  

Giờ phút này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân và tiếng người lộn xộn, lão già mù hét lớn về phía cửa: “Đừng ồn ào quấy rầy nữa, nên làm gì thì làm đi, nơi này có tôi ở đây sẽ không có việc gì đâu.”  

Lão già mù hét xong, người ngoài cửa rời đi, lúc này ông ta cười nham hiểm đi đến bên người Dương Bách Xuyên, ngồi xổm xuống nói: “Nhóc con, nghe nói trên người cậu có mấy loại công thức đan dược, bây giờ cậu giao công thức cho ông già này, ông già này sẽ cho cậu chết thoải mái, nếu không mỗi ngày tôi sẽ cho cậu dùng chín loại thuốc độc, mỗi ngày các bộ phận từ trong ra ngoài đều thối rữa, liên tiếp chín ngày dùng thuốc độc này cũng không chết mới lạ, ha ha~”  

Khóe miệng Dương Bách Xuyên nở nụ cười, đột nhiên ra tay dùng một kiếm đâm xuyên qua ngực lão già mù, bởi vì hai người quá gần nhau, lão già mù đừng hòng trốn thoát, huống chi lão già mù còn rất tin tưởng độc dược của mình.  

“Cậu… cậu... Làm sao cậu có thể cử động... Không thể… không thể!” Lão già mù tỏ vẻ không thể tin được.  

Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Một cao thủ dùng độc như ông cũng chẳng nhằm nhò gì.”  

“Phụt~”  

Rút kiếm ra khỏi cơ thể lão già mù, lão già mù lập tức tắt thở, một đôi mắt trắng của ông già trợn trừng, thể hiện rõ là chết không nhắm mắt.  

Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không nói cho ông ta biết, người tu chân và võ cổ giả có chênh lệch rất lớn.

Ban đầu khí độc của tên người mù đã làm cho Dương Bách Xuyên trúng chiêu, vừa hít thở đã cảm thấy choáng đầu hoa mắt.  

Nhưng lúc đó anh vội vàng vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết nên đã luyện hóa lượng khí độc hút vào trong cơ thể ngay lập tức.  

Dù sao đây là khí độc nhằm vào võ cổ giả, còn anh là người tu chân, luyện công pháp Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, luyện hóa một ít khí độc giống như một bữa ăn sáng.  

Sau đó Dương Bách Xuyên giả vờ trúng độc để lừa lại tên người mù, trong lóc tên người mù đắc ý nhất thả lỏng nhất, dùng một chiêu chém giết ông ta.  

Độc của tên người mù thật sự chuyên môn nhằm vào võ cổ giả, nếu võ cổ giả gặp phải chắc chắn sẽ chết, đáng tiếc ông ta đối mặt với Dương Bách Xuyên, một người tu chân quái thai.  

Sau khi đứng lên, nhìn Khâu Vân nằm bên cạnh Ám Môn, Dương Bách Xuyên đi qua dùng chân khí hóa giải khí độc trong cơ thể cô.  

“Không sao chứ?” Sau khi hóa giải độc trong cơ thể Khâu Vân, Dương Bách Xuyên thuận miệng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi