SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

“Cảm ơn tiên sinh, đã không sao rồi.” Lúc nói chuyện, hai mắt của Khâu Vân sáng rực. Bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy Dương Bách Xuyên thần bí cường đại, ở trong Xương Hoa, thậm chí khắp Tây Bắc, độc của tên người mù rất có tiếng, không ai không kiêng kị.  

Nhưng Dương Bách Xuyên chỉ cần phủi tay đã giải trừ được độc của tên người mù, thủ đoạn cỡ này thật sự không phải người thường có thể làm được.  

Dương Bách Xuyên cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm Trần Bách Vạn ~”  

“Tiên sinh, tôi nhìn thấy Trần Bách Vạn đi vào nội thất.” Khâu Vân chỉ vào nội thất, nói.  

“Ừ, tôi biết, cô đi phía sau tôi là được.” Dương Bách Xuyên cũng thấy được, dặn dò Khâu Vân.  

Dương Bách Xuyên chậm rãi đi đến gần nội thất, nơi này là hang ổ của Trần Bách Vạn, anh không thể không cẩn thận.  

Ở cửa sau của nội thất, anh thả linh thức ra thăm dò.  

Bên trong chỉ là một căn phòng nhỏ, có lẽ là phòng ngủ, nhưng linh thức lại không nhìn thấy bóng dáng của Trần Bách Vạn, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ.  

Mở cửa vào, nội thất này không có cửa lớn, chỉ có một cửa sổ, hơn nữa còn bị mở ra.  

“Tiên sinh, có lẽ Trần Bách Vạn trốn ra từ cửa sổ.” Khâu Vân nhìn cửa sổ nói.  

Dương Bách Xuyên không nói gì, đi đến chỗ cửa sổ quan sát nhưng không thấy có dấu vết đi ra ngoài, nói: “Có lẽ nơi này có nói đi bí mật, Trần Bách Vạn rất âm hiểm. Không có khả năng anh ta chạy trốn từ cửa sổ, phải đi từ cửa lớn mới có thể ra ngoài, chúng ts đi tìm xem.”  

Ngay sau đó hai người bắt đầu tìm kiếm trong căn phòng nhỏ chưa đến 20 mét vuông, lục tung cũng không phát hiện được lối đi bí mật nào.  

“Không lẽ tên này thật sự chạy trốn từ cửa sổ?” Dương Bách Xuyên nói thầm một câu, anh và Khâu Vân đã tìm khắp căn phòng nhưng cũng không tìm được gì.  

Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có chiếc giường đất chưa tìm, đột nhiên trong đầu của Dương Bách Xuyên hiện lên hình ảnh địa đạo trong những bộ phim chiến đấu, hình như lối vào thường ở giường đất và kệ bếp…  

Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên đi đến chỗ giường đất, nhưng đúng lúc này, Khâu Vân hét lên: “Tiên sinh, cẩn thận ~”  

Vừa nói cô vừa nhào vào trên người của Dương Bách Xuyên, xô ngã anh.  

Cùng lúc đó, bên tai của Dương Bách Xuyên vang lên tiếng súng.  

“Đoàng đoàng đoàng…”  

Truyền đến từ phía bên ngoài cửa sổ, trong lòng kinh hãi, dùng tay hất mạnh cái bàn về phía cửa sổ.  

Bây giờ lực tay của Dương Bách Xuyên đã lớn hơn người thường rất nhiều, bất cứ vật thể gì vào trong tay anh cũng có thể trở thành vũ khí.  

Đánh ra một chưởng, cái bàn vỡ thành những khối gỗ bén nhọn.  

Ngay sau đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng kêu thảm thiết.  

Tiếng súng dừng lại. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi