SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

"Liệt Thiên chưởng!"  

Anh dồn chân khí tung ra hai chưởng.  

Chân khí hóa thành chưởng, ba chưởng mang uy lực mạnh mẽ. Chưởng thứ nhất bị báo yêu đánh tan một cách dễ dàng, Dương Bách Xuyên không tin hai chưởng liên tiếp lần này không có tác dụng gì với báo yêu.  

Chân khí ngưng tụ ra bàn tay khổng lồ dài sáu mét giáng xuống báo yêu.  

Lúc này, dường như báo yêu cũng cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của hai chưởng mà Dương Bách Xuyên đánh ra. Nó lập tức gào lên: "Gừ!"  

Sóng âm của tiếng gào mạnh mẽ lan rộng, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Dễ nhận thấy báo yêu cũng đã phát lực. Đối mặt với bàn tay khổng lồ của Dương Bách Xuyên, nó đột ngột giơ chai chân trước lên xé thật mạnh.  

Ầm!  

Trong tiếng vang trầm đục, bàn tay chân khí của Dương Bách Xuyên bỗng phát ra tiếng "rắc".  

Khai Thiên chưởng lập tức vỡ tan.  

Tiếp theo là Liệt Thiên chưởng thứ ba. Dương Bách Xuyên không ngờ báo yêu lại há cái miệng to như chậu máu cắn xé chưởng này.  

Ầm ầm ầm!  

"Gừ gừ!"  

Rốt cuộc báo yêu cũng kêu gào thảm thiết, chưởng thứ ba có sức uy hiếp đối với nó.  

Dương Bách Xuyên mừng thầm.  

Trong không trung có một nhúm lông đen rơi xuống.  

Đây là lông của báo yêu, nó bị thương bởi Liệt Thiên chưởng.  

Dương Bách Xuyên nhắm chuẩn cơ hội, vận chuyển Nội Ngoại Càn Khôn Công Quyết, vung nắm đấm nện mạnh vào đầu báo yêu.  

Kim Cương Nhục Thể cộng với chân khí trong cơ thể, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh vào nấm đấm.  

Bộp!  

"Gừ!"  

Một quyền rắc chắn đánh trúng đầu báo yêu, cơ thể to bự của báo yêu lập tức bay xa bốn năm mét.  

"Gừ!"  

Tuy nhiên, điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc là con súc sinh này mạnh ngoài dự đoán.  

Nó cứng rắn đỡ Liệt Thiên chưởng mà chỉ bị thương nhẹ, một quyền này đánh trúng đầu nhưng dường như không gây tổn thương lớn cho nó.  

Báo yêu lập tức bò dậy, lao tới như tia chớp, vung móng vuốt về phía Dương Bách Xuyên.  

Trong lúc sững sờ, Dương Bách Xuyên giơ tay đỡ đòn.  

Bộp! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi