SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Một kích này khiến Dương Bách Xuyên lùi về sau mấy bước, cánh tay tê rần, nóng như bốc lửa. Anh bị móng vuốt của báo yêu rạch ra ba vết máu, có tơ máu rỉ ra.  

Kim Cương Nhục Thể mạnh như vậy mà cũng bị báo yêu cào xước, từ đó có thể thấy thực lực của nó.  

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng biết hiện tại cơ thể mình chỉ là Kim Cương Nhục Thể tầng một mới nhập môn, nếu cấp bậc cao hơn một chút thì báo yêu đừng hòng gây xước xát gì cho anh.  

"Con súc sinh này được lắm, anh đây liều mạng với mày!" Dương Bách Xuyên bị cào rách tay, trong lòng bùng lên lửa giận.  

Anh giận dữ hét lên một tiếng, chân khí trong lòng bàn tay lại ngưng tụ lần nữa. Sau khi vận chuyển công pháp, trên tay anh tỏa ra quầng sáng mùa vàng nhạt. Anh vung nắm đấm nện vào báo yêu.  

Tuy báo yêu rất mạnh, nhưng từ đòn tấn công thăm dò có thể thấy cơ thể anh cộng thêm chân khí vẫn có khả năng chống lại móng vuốt sắc bén của báo yêu, không phải là không thể làm nó bị thương.  

Rầm rầm!  

Dương Bách Xuyên xông tới đập mạnh vào đầu báo yêu, nhưng đồng thời vai anh cũng bị báo yêu cào một phát.  

Vai áo rách bươm, có vết máu thấm ra, Dương Bách Xuyên cảm thấy đau rát, nhưng vết thương không sâu lắm.  

"Gừ!"  

Báo yêu bị Dương Bách Xuyên đập trúng đầu, vậy mà hoàn toàn không bị thương chút nào, ngược lại còn khơi dậy hung tính của nó. Nó gầm gào lao tới.  

Con súc sinh này cũng ranh mãnh, nhìn như giương nanh múa vuốt xông đến, nhưng lúc tới gần nó đột nhiên quẫy đuôi. Chiếc đuôi dài hơn hai mét tựa con rắn vung mạnh về phía Dương Bách Xuyên, như thể muốn quất chết anh.  

Dương Bách Xuyên trở tay không kịp, bị quất trúng.  

Bộp!  

Anh lập tức bay ra ngoài, toàn thân đau nhức, xem chừng đã gãy xương.  

Lúc bay ra ngoài, Dương Bách Xuyên biết rằng chỉ dùng sức mạnh thì không thể làm gì báo yêu. Anh lập tức đứng vững, ép một giọt máu từ đầu ngón tay ra, sau đó niệm: "Trên là trời, dưới là đất, Vu lập nên trời đất, lấy máu làm chất dẫn. Chú thuật Hỏa pháp, đốt!"  

Dương Bách Xuyên dùng Hỏa thuật trong chú Tinh Huyết. Anh búng ra một giọt máu từ ngón tay, thúc giục chân khí xông về phía báo yêu.  

Cùng lúc đó, khi Dương Bách Xuyên niệm chú, ba người Địa Tâm lão tổ, Nguyên Thần Tử và đạo trưởng Trường Linh đang trốn ở đằng xa quan sát trận đấu đều nhìn thấy một cảnh tượng cực sốc.  

Từ đằng xa bọn họ trông thấy một giọt máu từ đầu ngón tay Dương Bách Xuyên bắn về phía báo yêu.  

Tiếp đó, biểu hiện của báo yêu rất kỳ lạ.  

Sau khi báo yêu đối diện với giọt máu của Dương Bách Xuyên, nó lập tức gào lên. Từ tiếng gào của báo yêu, ba người nghe thấy âm thanh run rẩy, thậm chí là tru tréo.  

Thế rồi con báo yêu hung hãn đột nhiên giơ móng vuốt đập vào giọt máu của Dương Bách Xuyên.  

Một giây sau, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Gừ!"  

Chỉ thấy một chân trước của báo yêu bốc cháy, nó liên tục vỗ móng vuốt lên mặt đất nhưng lửa không tắt.  

Sau đó, nó cắn đứt một chân trước của mình. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi