SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“A ~ Sư phụ thối, theo như lời của người, ngay cả thần hồn của người cũng không áp chế được ông ta?” Dương Bách Xuyên quá kinh ngạc, đây là lần đầu tiên sư phụ bảo anh ra vẻ đáng thương chạy trốn/  

“Thằng nhóc thối, sư phụ chính là Chí Tôn Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, nhưng lại là tàn hồn, còn giúp con vài lần liên tiếp, bây giờ thần hồn không ổn định. Con lại làm sư phụ ra tay đối phó với người này, có lẽ ta sẽ hồn phi phách tán, nói thật cho con, thực lực của người này có thể sánh với Kim Đan.  

Cho dù là thân thể hay thần hồn đều có thể sánh ngang với Kim Đan, ông ta không phải là loại thần hồn Kim Đan tàn khuyết của chị em nhà họ Lục, cũng không phải là người tu chân, có lẽ là võ cổ giả vượt ngoài bẩm sinh. Việc áp chế ông ta là quá sức với tàn hồn của ta, nếu ông ta muốn hạ đòn sát thủ, một kích vừa rồi đã đập chết con rồi.  

Vì vậy ta sẽ không ra tay, hiện tại cũng không định ra tay, con giả vờ cúi đầu làm cháu trai, đừng đánh bừa, cùng lắm thì để ông ta mang chồn nhỏ đi, sau này cướp lại là được.”  

Trong âm thanh của Vân Thiên Tà cũng tràn ngập bất đắc dĩ.  

Nghe được âm thanh của sư phụ, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng buồn bực, không biết sao lại có thể xui xẻo đụng phải võ cổ giả vượt ngoài bẩm sinh, quá đen đủi.  

Cũng may ông ta nhìn như điên khùng nhưng cũng không ra tay đối phó với anh, nếu không Dương Bách Xuyên thật sự phải chạy trốn.  

Ông ta cười ha ha, nói: “Nhóc con nhà cậu có chút thú vị, rõ ràng chưa đến bẩm sinh, nội lực là Ám Kình đỉnh phong, nhưng thực lực lại có thể so với bẩm sinh tầng một đỉnh phong, quái lạ quái lạ.”  

Sau đó vuốt râu lầm bầm lầu bầu, hỏi: “Nhóc con, sư phụ cậu là ai?”  

Lúc này Dương Bách Xuyên học ngoan, vũ lực không thể giải quyết vấn đề, chỉ có thể dùng văn lực. Nghe thấy ông già nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ: “Mình còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng đến, đừng nói bẩm sinh tầng một, ngay cả bẩm sinh tầng hai cũng có thể đối phó được. Đúng rồi, có nên dùng vu thuật chú Tinh Huyết đối với ông già này hay không?”  

“Nhóc con đừng nghĩ, dùng vu thuật chú Tinh Huyết đối phó với bẩm sinh còn được, đối phó với người này chỉ có tìm chết. Đừng thật sự chọc giận ông ta, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.”  m thanh của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên, không chút khách khí.  

“A ~ vậy thôi.” Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng thấy đúng, ông già điên khùng trước mắt chính là võ cổ giả vượt ngoài bẩm sinh, có thể so với cường giả Kim Đan, dùng vu thuật chú Tinh Huyết cũng vô dụng.  

Nhìn ông già, Dương Bách Xuyên đắn đo suy ngẫm, nhìn xem có thể mang chồn nhỏ về không, mở miệng nói: “Ông già, trước tiên đừng nói đến sư môn của tôi, chúng ta trở lại vấn đề chính. Ông muốn như thế nào mới trả lại chồn nhỏ cho tôi, nếu không tôi bồi thường ông một xe tiền, thế nào?”  

“Cút đi, rượu lão phu sản xuất là bí phương độc quyền, không phải rượu bình thường, cho ta mười xe ta cũng không thèm. Rượu Trúc Diệp của lão phu trải qua lễ rửa tội của tinh hoa trời đất. Ở trong giới võ cổ, độ ngon chỉ đứng sau rượu Khỉ, trừ khi cậu có thể lấy rượu Khỉ ra đổi, nếu không không cần bàn.  

Nhưng rượu Khỉ được trời ưu ái, chỉ có linh hầu ở trong hoàn cảnh đặc thù mới có thể sản xuất được, nghĩ cũng đừng nghĩ. Được rồi, đừng quấn lấy lão phu, nếu không đừng trách lão phu không khách khí.” Nói xong, ông già ôm chồn nhỏ đang hoảng sợ la hét vào trong lòng, quay người rời đi, không thèm liếc nhìn Dương Bách Xuyên.  

Nhưng ông ta còn chưa đi được ba bước, đột nhiên dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, lẩm bẩm: “Mùi rượu thơm quá, là hương vị của rượu Khỉ.”  

Ông già vừa nói, trên mặt tràn đầy si mê, theo bản năng nuốt nước bọt. Vừa xoay người lại thấy được trong tay tên nhóc đối diện cầm một bình rượu gốm sứ, cười haha nhìn Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên mừng rỡ, ông già điên khùng này chính là một người si mê rượu ngon, khi ông ta nói ra rượu Khỉ, Dương Bách Xuyên biết chuyện này có đường sống.  

Trong lòng động, lấy ra một vò rượu Khỉ loại tốt từ trong hồ Càn Khôn. Đây chính là rượu Khỉ anh có được từ quê quán của Hầu Đậu Đậu, để ở không gian hồ Càn Khôn, đưa ra ngoài một nửa, một nửa còn lại vẫn để trong không gian hồ Càn Khôn chưa động vào.  

Cầm trong tay, vừa mở nắp, mùi hương của rượu Khỉ liền bay ra ngoài, sau đó thấy được ông già dùng vẻ mặt si mê nuốt nước bọt, quay người lại.  

Ngay sau đó, trong lúc Dương Bách Xuyên còn chưa lấy lại phản ứng, nhìn thấy hai mắt ông già sáng rực, biến thành một trận gió, biến mất tại chỗ.  

Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy như có một trận gió to thổi qua, phản ứng lại thì vò rượu trong tay đã không thấy.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi