SƯ PHỤ TÔI LÀ THẦN TIÊN

Dương Bách Xuyên nhìn thấy bộ dáng si cầm rượu Khỉ của ông ta, hình ảnh này có chút giống sắc quỷ gặp được một người phụ nữ nóng bỏng, nhìn hơi nổi da gà.  

Nhưng từ điểm này có thể nhìn ra được, ông già này là người rất say mê rượu ngon, đương nhiên rượu ông ta say mê không phải rượu bình thường.  

Rượu Khỉ là một trong số đó, ở trong cảm nhận của ông ta, có lẽ là đây là loại rượu có giá trị đỉnh cấp.  

Dù sao tốt hơn rượu Trúc Diệp ông ta tự mình sản xuất.  

“Khà ~”  

Dưới cái nhìn chăm chú của Dương Bách Xuyên, ông già uống ừng ực, sau đó hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy say mê.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vậy cũng muốn uống.  

Sau nửa ngày, ông ta mới chép miệng lẩm bẩm: “Thượng phẩm ~”  

Lúc này ông ta mới quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, trên mặt hiện lên nụ cười, không còn là vẻ mặt mày thiếu tao mấy trăm vạn nữa, cười ha ha nói: “Cái đó, nhóc con, lão phu tha thứ cho cậu, rượu Khỉ này của cậu rất tuyệt.”  

Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng: “Cái gì mà tha thứ cho tôi, lại không phải tôi làm chuyện xin lỗi ông.”  

Trong lòng nói thầm như vậy, nhưng vẫn muốn thực hiện kế hoạch của mình, nói với ông ta: “Lão tiền bối, rượu Khỉ này cho ngài, có thể trả lại chồn nhỏ cho vãn bối không?”  

“Không trả. Con chồn của cậu uống hết ba bình rượu của ta, cậu mới chỉ bồi thường cho ta một cái bình nhỏ. Một bình rượu nhỏ này có thể làm ta tha thứ cho sự vô lễ của cậu, trừ khi cậu bồi thường cho ta thêm ba bình rượu Khỉ.” Ông ta vừa nói chuyện vừa uống rượu.  

Dương Bách Xuyên suýt chút nữa chửi ầm lên, nhưng nghĩ lại thực lực của ông ta phải nhịn xuống, còn phải tìm từ nói chuyện cẩn thận, tránh chọc giận ông ta.  

“Lão tiền bối, chính miệng ngài nói nếu vãn bối lấy ra được rượu Khỉ sẽ trả lại chồn nhỏ cho vãn bối. Hơn nữa chính ngài cũng rõ rượu Khỉ này chỉ có thể gặp không thể cầu, có được một bình đã rất may mắn rồi. Rượu Trúc Diệp của ngài cũng không thể so được với rượu Khỉ đúng không?” Dương Bách Xuyên giảng đạo lý với ông ta.  

“Ha ha, ta nói vậy bao giờ?” Ông già bắt đầu già ngây giả dại, sau đó còn nói thêm: “Trừ khi cậu lại lấy ra thêm một bình, lão phu đảm bảo sẽ trả lại chồn nhỏ cho cậu, haha.”  

Lần này Dương Bách Xuyên không tức giận, ngược lại nở nụ cười, thăm dò được ông ta muốn cái gì tức là tìm được nhược điểm của ông ta, đến lúc đó sẽ dễ đối phó.  

Nhìn ông ta, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Lão tiền bối, không dám giấu giếm, nhà vãn bối còn ít nhất hai mươi cân rượu Khỉ…”  

“Cái gì? Hai mươi cân?” Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị ông ta ngắt lời, vẻ mặt kích động truy vấn.  

Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng thầm, thầm nghĩ: “Lão cứng đầu mắc câu.”  

Trên mặt vẫn nghiêm trang trả lời: “Tuyệt đối không phải nói dối, nếu không ngài đi cùng vãn bối về nhà, vãn bối cho ngài?”  

“Được được.” Ngay lập tức hai mắt ông ta sáng rực, một bộ dáng chảy nước bọt.  

“Khụ khụ, nói trước, vãn bối cho ngài rượu Khỉ, ngài trả lại chồn nhỏ cho vãn bối?” Dương Bách Xuyên đi trước một bước, bắt đầu đưa ông ta vào bẫy.  

“Cho cho cho, ta cũng chỉ hứng thú với linh tính của con chồn này, cậu cho ra rượu Khỉ, ta trả lại chồn nhỏ cho cậu.” Nói xong nhét chồn nhỏ vào trong ngực Dương Bách Xuyên. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi