Trong lúc nhất thời Mạc Hải bị cô nói á khẩu không trả lời được, chỉ nghe ‘Phanh…’ một tiếng, nguyên bản ly thủy tinh đặt trên bàn đã bị ông đập nát, ông gắt gao trừng Diệp Tiêu.
-“Người tới, đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Vài chữ đơn giản, nhưng giờ khắc này Mạc Thiên Hằng đang đứng ở bên cạnh, ôm cô như vậy, đuổi Diệp Tiêu ra ngoài không phải tương đương đánh vào mặt Mạc Thiên Hằng sao?
Dù là lão già Tề Tam đã làm việc nhiều năm ở Mạc gia cũng không dám làm như vậy, phải biết rằng, đắc tội Mạc Thiên Hằng, ai cũng sẽ không sống tốt.
Anh tuyệt đối có năng lực làm cho người đắc tội với Diệp Tiêu biến mất ở S thị.
Vài người đứng ở tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, thật lâu sau đều không có động tác gì, Mạc Hải khó thở,
-“Vài người các ngươi, còn đứng ở đó làm cái gì? Mạc gia nuôi một lủ thùng cơm các ngươi ngay cả một người đều đuổi không được?”
-“A......”
Người chung quanh ngay cả hô hấp đều nhẹ, nhưng Diệp Tiêu, vẻ mặt nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô nghiêng mặt, ngữ khí ôn nhu,
-“Anh yêu, trùng hợp em cũng đói bụng, nếu không chúng ta đi thôi? Ngay cả khách sạn đều biết đạo đãi khách, Mạc gia thế nhưng không biết!”
Cô chu môi, căn bản chính là đang làm nũng.
Mạc Thiên Hằng lạnh lùng, cười yếu ớt nhìn cô,
-“Cũng tốt, vốn dĩ anh cũng không tính toán đến đây, em muốn ăn cái gì? Chúng ta đi nhìn xem?”
Thời điểm anh nói chuyện, âu yếm ôm cô, rõ ràng cũng chỉ là cái động tác cẩn thận tỉ mỉ, lại rõ ràng là đang khiêu khích Mạc Hải.
Giờ khắc này, Mạc Thiên Hằng nghiễm nhiên chính là một bộ tư thái “Nơi này không lưu ông, đều có chỗ lưu ông” làm gì để Mạc Hải vào mắt? Rõ ràng chính là thừa nhận Mạc gia còn không bằng đạo đãi khách của khách sạn.
Diệp Tiêu lời này, không đơn giản là mắng Mạc Hải, cơ hồ đem người trong nhà này đều nói một vòng.
-“Hai người các ngươi đứng lại cho ta!”
Thấy hai người làm bộ phải đi, Mạc Hải lại lên tiếng, Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng quay sang.
-“Thế nào? Mạc tiên sinh, tiên sinh đây là tự mình quất vào mặt mình sao? Nếu tôi nhớ không lầm, vừa mới là tiên sinh nói chúng tôi phải đi!”
Diệp Tiêu cười khẽ, tựa mạnh vào trong lòng Mạc Thiên Hằng, không nhanh không chậm nói.
Mạc Hải nhíu mày, ông chết cũng không nghĩ đến, chính mình một người khoảng năm mươi tuổi rong ruổi thương trường, thế nhưng bị một đứa con gái nhỏ đùa giỡn xoay quanh, hơn nữa, còn có chính con trai mình cho cô chỗ dựa.
-“Mạc Thiên Hằng, mày cho là chúng ta cầu mày trở về? Nếu như không phải thân thể bà nội không tốt, cứng rắn muốn chúng ta kêu mày trở về, mày có cái tư cách gì bước vào cửa Mạc gia nửa bước?”
Mạc Thiên Vũ rốt cục không thể nhịn được nữa, hai tay bỏ ở trong túi quần, từng bước một bước xuống thang lầu, đi về hướng Mạc Thiên Hằng.
Đây là lần đầu tiên, Diệp Tiêu tinh tường nhìn thấy Mạc Thiên Vũ, bộ dạng anh kỳ thật cũng không đẹp lắm, có thể là vì sinh ra ở hào môn, lại có một em trai là Mạc Thiên Hằng mới có thể được nhiều thiếu nữ mơ ước yêu thích.
-“Một khi đã như vậy, không bằng, đưa bà nội đến chỗ của tôi, thì sẽ có người chiếu cố bà, cũng miễn cho các người không tình nguyện quan tâm bà!” Mạc Thiên Hằng nhếch môi, thản nhiên mở miệng.
Bà nội là khúc mắc duy nhất giữa anh cùng Mạc gia, không có bà, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng sẽ khiến anh cùng Mạc gia có nửa phần liên lụy.
-“Thiên hằng......”
Không biết từ khi nào thì, bà nội đã đi ra phòng, được một người hầu nâng từng bước một đi xuống lầu, Mạc Thiên Hằng nao nao, từ xa tiến lên đi đỡ bà, Diệp Tiêu đứng ở chỗ cũ, nhìn vị này từ trên xuống dưới.
Bà với trong tưởng tượng của chính mình rất tương phản, Diệp Tiêu cho rằng, nữ nhân có thể sinh tồn ở Mạc gia hào môn như vậy hẳn là sẽ có thế lực cao quý, nhưng bà nội Mạc gia không giống vậy.
Bà chính là một lão bà hiền lành, đầu đầy tóc bạc, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhìn thấy Mạc Thiên Hằng liền lộ ra nụ cười tươi hòa ái mà lại hiền lành,
-“Thiên hằng, con đã trở lại!”
Giọng bà khàn khàn, chắc là vì gặp được Mạc Thiên Hằng, có chút kích động, giọng nói hơi run run.
-“Bà nội......”
Mạc Thiên Hằng thấp giọng kêu bà, dùng ánh mắt ý bảo tôi tớ bên cạnh đi đi.
Bà ngồi ở trên sofa, nhìn thoáng qua Mạc Thiên Hằng, lại nhìn thoáng qua Diệp Tiêu, ánh mắt tản mạn, như là đang tìm tìm cái gì,
-“Thiên hằng à, Tiểu Ngọc nha đầu kia đâu? Các cháu cũng nên kết hôn đi? Không phải bà nói cháu, cháu đều đã ngoài hai mươi, nếu không kết hôn......”
Mạc Thiên Hằng đỡ tay bà, hơi hơi buông lỏng ra.
Anh năm nay hai mươi tám, tính lên, Mạc Thiên Hằng vẻn vẹn lớn hơn Diệp Tiêu chín tuổi, Mạc Thiên Hằng luôn luôn cho rằng, nhiều năm không gặp bà, bà nhất định sẽ rất nhớ mình, nhưng trên thực tế, thế nhưng bà lại trở thành người thuyết khách cho Giang Ngọc?
-“Thiên hằng à, thế nào cháu không nói chuyện vậy?”
Bà híp mắt, bởi vì thấy không rõ Mạc Thiên Hằng, giơ tay ở trước mặt tìm kiếm anh.
-“Mày xem, ngay cả bà của mày cũng đã nói như vậy, mày nhẫn tâm khiến cho bà để bụng sao?”
Mạc Hải ở một bên thêm mắm thêm muối, tất cả mọi người ở trong này trong lòng đã biết rõ ràng, Mạc Hải gọi anh trở về, vì muốn bà tạo áp lực với Mạc Thiên Hằng.
-“Ông bảo tôi trở về, là vì chuyện này?”
Mạc Thiên Hằng từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, buông lỏng bà nội ra, cùng Mạc Hải giằng co.
Mày tuấn của anh nhếch lên, khóe môi phác họa tươi cười tao nhã, không giận tự uy, càng làm cho mọi người sinh ra hy vọng.
Diệp Tiêu hơi híp mắt, đợi quyết đấu giữa bọn họ.