SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Mạc Thiên Hằng lui về sau hai bước đứng ở bên cạnh Diệp Tiêu, không biết từ khi nào thì Giang Ngọc cũng đã đứng ở cửa, đại chiến hết sức căng thẳng.

-“Mạc Thiên Hằng, mày cho là… Giang Ngọc chờ mày nhiều năm như vậy là vì cái gì? Chẳng lẽ vì nhìn đến hôm nay mày vứt bỏ nó như vậy sao? Tao nói cho mày biết, chính là mày đem cô gái này về, cũng không là gì cả, hôn lễ của mày cùng Giang Ngọc liền định tại cuối tháng, ai cũng đều đừng nghĩ cản trở!”
Mạc Hải kiệt lực lớn tiếng gào thét, giọng nói của ông run run, xa không bằng Mạc Thiên Hằng bình tĩnh.

Mà bên kia, Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt đối với Diệp Tiêu lộ ra nụ cười nhạt, ý bảo cô an tâm.

-“Không vì cái gì khác, liền vì cô ta có thể bình phục vết thương trên ngực trong đêm mưa kia!” Mạc Thiên Hằng cười lạnh, thong thả nói.

Mạc Hải cứng đờ, Giang Ngọc đứng ở cửa cũng như thế, Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt, ánh mắt lạnh lùng dừng ở trên người Giang Ngọc, nói:
-“Giang Ngọc, vài năm nay, tôi đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, mấy chuyện này, bản thân tôi không nghĩ nhắc tới, cô lại một lần một lần bức tôi, Tiểu Nhiều là đứa nhỏ của cô, không phải công cụ để cô dùng để lưu tôi lại! Cho tới bây giờ cô đều không có lo lắng qua cảm thụ của đứa nhỏ của chính mình, thậm chí coi nó trở thành công cụ phát tiết vừa đánh vừa mắng, nếu không phải bởi vì tôi đối tốt với nó, chỉ sợ hiện tại nó đã chết ở trong trận tai nạn xe cộ một năm trước kia thôi?”
Anh gằn từng tiếng nói xong, trong con ngươi tản ra một ánh sáng nhiếp tâm hồn người.


Giang Ngọc mạnh ngẩn ra, anh làm sao có thể biết nhiều như vậy......!
Ngay tại thời điểm cô chần chờ, Mạc Thiên Hằng đã quay mặt đi nhìn Mạc Hải, nói:
-“Chuyện Giang Ngọc gặp được vốn là cái ngoài ý muốn, nhưng mà, các ngươi từng bước ép sát! Sao, tôi có thể là ô dù của cô, có thể khiến cho chuyện này không một ai biết, mà tôi cũng tuyệt đối có năng lực đem chuyện cũ này công bố cho mọi người!”
Anh phát ra nụ cười lạnh như băng.

Ánh mắt đen tối không rõ dừng ở trên người Mạc Hải cùng Mạc lão phu nhân.

Lão phu nhân ngẩng đầu, môi mỏng mấp máy,
-“Thiên hằng......”
Bà vốn là rất bất đắc dĩ, Mạc Hải từng bước ép sát khiến cho bà cơ hồ tuyệt vọng, nay Mạc Thiên Hằng xuất hiện tựa hồ khiến cho bà thấy được ánh sáng.

Cứ việc bà biết, tự mình làm sao có thể thương tổn Mạc Thiên Hằng, nhưng bà không có lựa chọn nào khác.
-“Bà nội, mấy năm nay bà là người duy nhất ở Mạc gia mà con thắc thỏm, con biết có lẽ có chút chuyện tình bà là bị bất đắc dĩ......”
Mạc Thiên Hằng nhìn bà, giọng nói hơi ngừng lại,
-“Nhưng mà, nếu như bà thật sự thương con, nên hy vọng nhìn thấy con có được hạnh phúc của chính mình!”
-“Tôi không thèm để ý các người có hay không duy trì tôi cùng Diệp Tiêu ở cùng nhau, nhưng mà hôm nay, các ngươi phải nhớ kỹ cho tôi, tôi không muốn tới Mạc gia, cũng không xa cầu bất luận kẻ nào trong các ngươi thích cô ấy, nhưng mà ai dám nói bậy cô ấy một câu, dám chạm vào một cọng tóc của cô ấy, Mạc Thiên Hằng tôi sẽ khiến cho người đó không hề sống yên ổn ở S thị!”
Giọng nói lạnh băng kia, đã phá tan màng tai Giang Ngọc.

Cô vốn tưởng rằng, buổi sáng bị Diệp Tiêu nhục nhã một phen, buổi chiều có thể ở Mạc gia hòa nhau, hiện tại xem ra......!
-“Bao gồm cô, Giang Ngọc! Nếu cô không muốn chuyện cũ mà cô đã trải qua trở thành đề tài của mọi người lúc trà dư tửu hậu, liền thu hồi tiểu tâm tư của cô lại cho tôi! Căn bản cô không xứng làm một người mẹ, cô một lần lại một lần mưu toan thương tổn Tiểu Nhiều, mướn người ấu đả Trần Hải, bắt cóc Diệp Mặc… Việc này, chính cô tốt nhất phải nghĩ rõ ràng!”
Lời Mạc Thiên Hằng liên tiếp lạnh băng từ trong miệng anh bật ra, Giang Ngọc cương cứng lưng nhìn người trước mặt.


Mà sau khi nghe xong một loạt lời nói này, thời điểm tất cả mọi người còn đang chần chờ, lại nghe được ‘Oa --’ một tiếng khóc.

Tiểu Nhiều bị Giang Ngọc nắm đi vào phòng khách đã khóc không thành tiếng, vừa rồi lời Mạc Thiên Hằng nói đối với nó một đứa bé năm tuổi mà nói chính là cái hiểu cái không, nhưng mà, rốt cục nó lại thấy rõ ràng diện mạo chân thật của mẹ mình.

-“Khóc cái gì? Mày câm miệng cho tao!” Giang Ngọc không giả đăm chiêu giận dữ gầm lên.

Năm năm trước, nếu không phải cô bị người cưỡng gian, đứa nhỏ này làm sao lại có thể tự nhiên xuất hiện tại trong sinh mệnh chính mình?
Vốn cô cho rằng Tiểu Nhiều là trói buộc, nhưng mà, thẳng đến thời điểm Mạc Thiên Hằng quan tâm nó, cô mới biết được, Tiểu Nhiều có thể kiềm chế Mạc Thiên Hằng.

-“Giang Ngọc, người nên câm miệng là cô!” Mạc Thiên Hằng lãnh xích một tiếng, ánh mắt nhìn cô nhiều ra vài phần tức giận.

-“Lời nên nói, hôm nay tôi đều đã nói ở chỗ này, Mạc gia không lưu tôi, tôi quyết sẽ không cưỡng cầu!”
Anh nói xong, nắm tay Diệp Tiêu đi ra ngoài, cái nháy mắt nhìn thoáng qua Giang Ngọc, tâm Diệp Tiêu mạnh run lên.

Cô dừng lại cước bộ, ngay sau đó, nhìn Mạc Thiên Hằng,

-“Thiên Hằng, nó......”
Cô nói là Tiểu Nhiều.

Lúc này Tiểu Nhiều đã buông lỏng ra tay Giang Ngọc, bộ dáng một người không nơi nương tựa khiến cho Diệp Tiêu đau lòng, cô tự nhận không phải thánh mẫu bạch liên hoa, nhưng mà đứa nhỏ này một lần lại một lần nhắc nhở chính cô đứa nhỏ đã chết non của mình......!
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, anh không nghĩ tới Diệp Tiêu thế nhưng còn có một mặt như vậy, anh luôn luôn cảm thấy cô không phải người xấu nhưng không tính là cái thiện lương, nhưng nay lời của cô, lại khiến anh mạnh ngẩn ra.

-“Anh sẽ an bày người mang nó xuất ngoại!”
Anh ngồi xổm xuống bế Tiểu Nhiều dậy, rồi đi ra ngoài.

Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn người trước mặt, Mạc Thiên Hằng muốn dưỡng một đứa nhỏ tại bên người, không phải cái việc khó gì, nhưng mà vì sao anh sốt ruột tiễn bước Tiểu Nhiều đây?
Mà đối với Mạc Thiên Hằng mà nói, anh muốn một đứa nhỏ, không phải của người khác, mà là đứa nhỏ của anh cùng Diệp Tiêu, đối với tương lai anh sớm đã an bày toàn bộ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi