SỦNG CHỨNG - MỘC VŨ NGUYỆN

Con ngươi của Hạ Thành càng lúc càng lu mờ, cảm xúc đè nén cực độ này hệt như ngọn núi lửa phun trào khiến vài tia lý trí cuối cùng còn sót lại đã bị thiêu đốt hầu như trơ trọi, trong đầu vẫn không ngừng gào thét một ý niệm điên cuồng.

Anh bỗng bắt đầu nghĩ.

Nếu như anh cứ thế mà chết ở sau lưng cô, biến thành cỗ thi thể lạnh ngắt nằm ở giữa dòng xe cộ đi ngang.

Có phải như vậy mới khiến cô tình nguyện quay đầu lại liếc nhìn anh một lần.

Có phải như vậy mới khiến cô chấp nhận thương hại anh không.

Trên đường dòng xe đông đúc, nhưng Hạ Thành thậm chí không hề có ý ngập ngừng do dự.

Anh cố chấp nhấc chân đi về phía cô, hoàn toàn liều mạng trước dòng xe tấp nập phía sau.

Tài xế taxi luống cuống đạp chân thắng gấp, sau đó ngoái đầu ra cửa sổ xe chửi ầm lên.

"Cái thằng kia điên rồi hả! Không thấy trên đường có xe đang chạy hay sao, chán sống rồi hay gì..."

Đang mắng thì bỗng dưng nhìn thấy ánh mắt tối tăm của người đàn ông, khiến những lời còn lại của tài xế bỗng bị nghẹn lại ở cổ họng, sống lưng cũng thoáng túa mồ hôi lạnh.

Dáng vẻ của anh quả đúng là không thèm sống nữa rồi.

Tên điên này, lại còn muốn chết trên đường quốc lộ nữa chứ.

Trên đường quốc lộ tấp nập dòng xe qua lại, tiếng còi xe ô tô chói tai khiến Ngu Thanh Vãn quay đầu theo bản năng, khoảnh khắc nhìn thấy tình huống nguy cấp kia, trái tim cô như ngừng đập.

Cô theo bản năng muốn chạy về phía anh, nhưng lại bị Chung Đình Bạch bên cạnh kéo lại, ngăn cản cô.

"Thanh Vãn, lên xe đi."

Cô cắn chặt môi, ép bản thân mình quay đầu đi chỗ khác, cúi người lên xe.

Sau khi xe chạy đi, Ngu Thanh Vãn ngồi ở ghế sau vẫn không cầm lòng được mà ngoái đầu lại nhìn. Thế nhưng xe chạy càng lúc càng xa, khung cảnh phía sau đã sớm bị dòng xe cộ lưu thông trên đường cản lại, không còn nhìn thấy gì nữa rồi.

Cô hết cách, chỉ đành ngậm ngùi quay đầu lại, trong lòng như bị thứ gì đó bóp chặt vô cùng đau đớn, nặng nề đến mức như không thể thở nổi, đầu ngón tay cũng lạnh lẽo lạ thường.

Chung Đình Bạch thấy cô mất tập trung, ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng cũng không nói thêm gì.

Chờ đến khi xe chạy được một đoạn, anh ta mới hỏi bằng giọng điệu ấm áp: "Thanh Vãn, chuyện trước đó anh nói với em, em suy nghĩ như nào rồi?"

Ngu Thanh Vãn hoàn hồn lại, nhớ tới chuyện Chung Đình Bạch đề nghị kết hôn với cô đêm hôm đó.

Vừa nãy, cảnh tượng Hạ Thành đứng ở phía đường quốc lộ đối diện vẫn hiện ra trước mắt cô vô cùng rõ rệt.

Cách dòng xe cộ qua lại, ánh mắt của anh khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Vốn dĩ cô tưởng rằng trải qua nhiều năm vậy rồi, cô có thể bày ra được vẻ giả vờ bình tĩnh, giống như mới vừa nãy lúc rời đi ở trước mặt Hạ Thành vậy.

Nhưng sự thật thì, cô cũng đang tự lừa mình dối người đấy thôi.

Nếu vì chạy trốn Hạ Thành mà kết hôn với Chung Đình Bạch thì sẽ bất công với cả hai.

Cô mím chặt môi, giọng nói dịu nhẹ nhưng lại cương quyết.

"Xin lỗi anh Chung, em không thể kết hôn với anh được."

Chung Đình Bạch cũng không bất ngờ với câu từ chối đó của cô, anh ta cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng cắt ngang lời cô: "Thanh Vãn, đừng vội friendzone với anh thế, bây giờ chủ tịch Dung vừa mới qua đời, vấn đề liên quan tới tài sản vẫn chưa được giải quyết, anh chỉ lo đám người nhà họ Dung đó sẽ kiếm cớ gây khó dễ cho em."

Còn chưa nói xong, điện thoại của Chung Đình Bạch đã bất chợt vang lên.

Từng hồi chuông giục giã. Sau khi nhìn thấy chữ hiển thị trên màn hình, anh ta không thể không nghe máy trước.

"Ba."

Lông mày Chung Đình Bạch thoáng chau lại, giọng điệu cũng có phần cứng nhắc: "Giờ con không phân thân được đâu."

Nhưng dường như đầu dây bên kia đang rất tức giận, nói vào điện thoại gì đó.

Cuối cùng Chung Đình Bạch hết cách, chỉ có thể đáp lại: "Vâng, con biết rồi."

Anh ta cúp máy, quay đầu lại áy náy nói với Ngu Thanh Vãn: "Dự án ở thành phố Bắc xảy ra chút vấn đề, ba anh bảo anh phải qua đó xử lý. Xin lỗi em nhé Thanh Vãn, có lẽ anh không tham dự đám tang được."

Cho dù Chung Đình Bạch không nói, Ngu Thanh Vãn cũng có thể đoán ra được hơn phân nửa chuyện này là liên quan tới Hạ Thành.

"Anh sẽ nhanh chóng xử lý xong rồi quay lại."

Chung Đình Bạch chợt nhớ tới gì đó, bèn quay đầu nói với cô: "Đúng rồi Thanh Vãn, còn một chuyện nữa. Cô giáo của em có nhờ anh chuyển lời với em, dạo gần đây cô ấy có thử giúp em tranh lấy suất đăng ký vào học viện nghệ thuật ở Ý, đã thành công rồi. Tạm thời thì trường học có thể miễn cho em điểm ngoại ngữ, chỉ cần có tác phẩm là có thể tham gia phỏng vấn."

"Nếu em muốn đi thì bây giờ anh có thể tìm người làm visa giúp em, một tháng sau sẽ có thể khởi hành."

Nghe tới đây, Ngu Thanh Vãn bỗng sững người, cũng không ngờ được cô giáo thật sự tranh được suất nhập học giúp cô.

Vậy nghĩa là, cô sẽ có thể lựa chọn rời khỏi nơi này sớm thôi.

Cũng rời xa Hạ Thành.

Tin tức tới đột ngột khiến đầu óc cô hiện tại cũng rối tung rối mù.

Khao khát được sống tự do bấy lâu nay cứ thế đột ngột bày ra trước mặt cô.

Thế nhưng, trong lòng cô lại bỗng có cảm giác do dự vốn dĩ không nên có.

Thấy cô im lặng không đáp, Chung Đình Bạch nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cũng không giục cô phải quyết định ngay.

"Em có thể không cần chấp nhận anh ngay lập tức, nhưng mà, có muốn đi hay không thì toàn bộ đều do em quyết định."

...

Sáng hôm sau, ở nhà tổ nhà họ Dung.

Lúc này trên ghế sô pha của phòng khách ở tầng 1 đang ngồi đầy người, cả phòng khách trống trải đã không còn dáng vẻ hiu quạnh vốn có nữa.

Lát nữa sẽ có luật sư tới nhà để tuyên bố từng mục trong di chúc, bởi vì thành phố Bắc bỗng nổi bão lớn nên dưới sự ảnh hưởng của thời tiết, chuyến bay của Dung Tập bị lùi lại, trong khoảng thời gian ngắn không thể về thành phố ngay, chỉ có thể để thư ký của mình ở lại nhà tổ cùng với Ngu Thanh Vãn.

Cả nhà Dung Chấn đã tới từ lâu, còn có cả Dung Húc - con vợ ba của nhà họ Dung - người mà hôm qua lúc Dung Khâm Hoa qua đời không tới.

Dung Chấn con vợ hai nhà họ Dung đảm nhiệm chức vụ phó tổng giám đốc trong công ty, còn Dung Húc thì phụ trách bộ phận tài chính ở bất động sản Dung Thị, mới ba mươi tuổi đã ly hôn, sống một mình suốt mấy năm trời. Người đàn ông mặc vest, đeo cặp kính viền bạc, đôi mắt không thể che giấu được sự khôn ngoan và mưu mẹo.

Ngu Thanh Vãn chưa xuống tầng thì thấy Dung Húc ngồi trên sô pha đã chậm rãi bưng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm.

"Anh hai, anh đã nghe nói tin tức liên quan đến nhà họ Hạ chưa? Việc nhà họ Hạ nhằm vào chúng ta hơn phân nửa là có liên quan đến con nhóc Ngu Thanh Vãn kia. Nhưng em lại nghe nói, nhà họ Hạ cố ý để Hạ Thành và nhà họ Thịnh ở thành phố Bắc thông gia. Nhưng đàn ông mà, ngay cả khi kết hôn rồi, nuôi một vài người bên ngoài cũng là chuyện bình thường."

Dung Chấn còn chưa mở miệng, Dung Thi Nhã ở một bên đã bất bình, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ ghen tị: "Ngu Thanh Vãn chỉ là một đứa con gái nuôi nhặt về thôi, ngay cả ba mẹ ruột của mình cũng không biết là ai, vốn dĩ không hề môn đăng hộ đối với nhà họ Hạ. Sao sếp Hạ có thể cưới một người như cô ta được, nhiều nhất cũng chỉ là một nhân tình được bao nuôi ngầm..."

Lời còn chưa dứt, Dung Chấn đã trầm mặt khẽ trách móc: "Thi Nhã."

Dung Thi Nhã đành phải ngượng ngùng im miệng, lui về bên cạnh mẹ mình không lên tiếng nữa.

Nếu Ngu Thanh Vãn và Hạ Thành có thâm thù đại hận, vậy cho dù bọn họ có bắt nạt cô như thế nào thì cũng đều không có chuyện gì. Nhưng lỡ như nếu Ngu Thanh Vãn và Hạ Thành thật sự có gì đó, thì cho dù là nhân tình, bọn họ cũng không đắc tội nổi.

Đúng lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng giày cao gót.

Mọi người ngẩng đầu lên trên nhìn theo tiếng động, chỉ thấy trên cầu thang hình xoắn ốc có một bóng dáng tinh tế yểu điệu chậm rãi đi xuống.

Mái tóc đen được một cây trâm đen búi lên, đôi mắt đẹp trong veo, trên ngũ quan lộ ra vài phần lạnh lùng xinh đẹp mà ngày thường không có.

Ngu Thanh Vãn mặc chiếc váy đen, vẻ mặt bình tĩnh đi xuống từ trên cầu thang.

Bị nhốt trong nhà họ Dung mấy năm qua, cô đã nuôi dưỡng được một phong thái không nhiễm bụi trần.

Trên sô pha, Dung Thi Nhã ghen tị cắn chặt răng, trừng mắt nhìn chằm chằm cô.

Thấy cô đi đến ngồi xuống sô pha, ánh mắt Dung Húc không khống chế được mà toát ra vài phần choáng ngợp.

Ông ta mỉm cười dối trá: "Lâu lắm không gặp Thanh Vãn, quả nhiên đã trổ mã xinh đẹp hơn rồi, dạo này sức khỏe cháu thế nào?"

Sắc mặt Ngu Thanh Vãn vẫn thờ ơ, coi như không thấy vẻ ân cần của ông ta.

Cô không hề muốn chào hỏi với đám người có ý đồ xấu xa của nhà họ Dung này chút nào.

"Rất khỏe, không cần chú ba phải nhọc lòng lo lắng."

Cô lạnh nhạt đáp lại, Dung Húc cũng không xấu hổ, nhướng mày lại nói: "Sao cậu Chung không tới? Với mối quan hệ của hai đứa thì những dịp quan trọng như thế này cũng đâu cần kiêng dè làm gì."

Ngu Thanh Vãn ngước mắt lên, điềm đạm ung dung trả lời ông ta: "Tôi và anh Chung chỉ là bạn bè, mà chuyện này cũng không phiền chú ba phải quan tâm."

Lúc này, nụ cười của Dung Húc cũng sắp không giữ nổi nữa, bầu không khí chợt lạnh xuống.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Sâm đã đưa luật sư cấp cao nhất của Dung Thị đến, cầm theo cả di chúc, chuẩn bị đọc ngay tại đây luôn.

Cũng không khác với dự đoán của mọi người lắm, với tư cách là quan hệ ruột rà thì dù là con ngoài giá thú, Dung Tập vẫn thừa kế 20% cổ phần, tiếp theo là Dung Chấn và Dung Húc, mỗi người thừa kế 10%.

Hiện tại tuy nhà họ Dung chỉ còn lại cái vỏ rỗng, nhưng trâu béo còn hơn bò gầy, nếu bán cổ phần đi thì cũng được cả bộn tiền.

"Cô Ngu Thanh Vãn, cô sẽ có quyền sở hữu 10% cổ phần của tập đoàn Dung Thị, một căn bất động sản ở trang viên Bắc Sơn, thêm cả nhà tổ của nhà họ Dung."

Luật sư đọc xong thì liền đóng tài liệu lại, ngay sau đó lại vang lên giọng nói khó tin của Dung Thi Nhã trong phòng khách.

"Anh nói cái gì? Cô ta lại được 10% cổ phần á!"

Vẻ mặt Dung Chấn và Dung Húc cũng chợt trầm xuống, ngầm liếc mắt nhìn nhau.

Dung Thi Nhã là người đầu tiên không thể ngồi yên được, cô ta đứng bật dậy khỏi sô pha nhìn Lâm Sâm, sau đó lại nhìn Ngu Thanh Vãn, trong nháy mắt như thể đã hiểu ra được chuyện gì đó.

"Cô giỏi đấy nhỉ, đúng là thủ đoạn cao siêu, từ dạo trước tôi đã thấy ánh mắt Lâm Sâm nhìn cô không được bình thường rồi, nhất định là mấy người đã cấu kết với nhau lén lút sửa di chúc..."

Ngu Thanh Vãn nghe xong liền nhíu mày, không nhấp nhận được chuyện Dung Thi Nhã vu khống bừa bãi ở đây.

Cô đang định nói thì Lâm Sâm  đã mở miệng trước.

Sau cặp mắt kính, ánh mắt người đàn ông rất lạnh lùng, anh ta nhìn Dung Thi Nhã, nói rõ từng chữ một: "Cô Thi Nhã, nếu cô không có chứng cứ thì tôi có thể khởi tố cô vì tội phỉ báng."

"Anh..."

Thấy vậy, Dung Chấn lên tiếng quát lớn: "Đủ rồi, Thi Nhã."

Dung Thi Nhã chỉ có thể ngượng ngùng im miệng, giận mà không dám nói.

Kết thúc màn đọc di chúc, mọi người không nán lại lâu nữa.

Dung Húc và Dung Chấn ra khỏi cửa đầu tiên, họ đứng ở cửa nhưng không vội vàng rời đi ngay.

Mà quay lại nhìn về phía nhà tổ đang đóng chặt cửa. Dung Húc giơ tay đẩy kính, ánh mắt thoáng lộ vẻ thâm độc.

"Anh hai, con nhóc Ngu Thanh Vãn kia cũng chỉ là người ngoài, cho dù có Dung Tập che chở cho nó thì cũng không thể để mặc nó nuốt mất số cổ phần còn lại của công ty được. Suy cho cùng thì bây giờ công ty ra nông nỗi này cũng là vì nó đắc tội với Hạ Thành."

Nghe vậy, ánh mắt Dung Chấn cũng dần dần trở nên nham hiểm.

Ông ta trầm ngâm một lát rồi bỗng dưng cười mỉa một tiếng: "Chỉ là một con nhóc thôi, đừng nói bây giờ anh cả đã không còn nữa, cho dù anh cả có giao hết cổ phần cho nó thì tôi cũng có cách để ép nó phải nhả ra."

Lúc này Dung Húc mới hài lòng gật đầu: "Trong lòng anh hai tính toán trước thế là được rồi. Mà em nghe nói nhà họ Hạ có ý muốn kết thông gia cùng nhà họ Thịnh ở thành phố Bắc. Cho dù Hạ Thịnh vì con nhỏ Ngu Thanh Vãn kia mà nhằm vào nhà họ Dung thì cũng chắc chắn không cưới nó đâu."

Dung Chấn nghe hiểu ý trong lời nói của ông ta, ánh mắt càng tối hơn vài phần.

Nếu đã vậy thì bọn họ cũng không cần phải bận tâm quá nhiều.

...

Sau khi những người khác của nhà họ Dung đều rời đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại hai người Lâm Sâm và Ngu Thanh Vãn.

Ngu Thanh Vãn thấy anh ta dường như còn có chuyện muốn nói nên đã chủ động hỏi: "Trợ lý Lâm, anh còn có việc gì nữa à?"

Lâm Sâm gật đầu, mở tài liệu thứ hai trong tay ra.

Giọng nói của anh ta trầm ổn: "Cô chủ, vừa rồi vẫn còn một phần của nội dung mà luật sư chưa nói. Ngoại trừ cổ phiếu và bất động sản, quyền kiểm soát tất cả mọi thứ trong nhà tổ đều nằm trong tay của cô, cả két sắt trong thư phòng cũng vậy."

Nghe được nửa câu sau, Ngu Thanh Vãn đột nhiên ngước mắt lên nhìn.

Lâm Sâm không nói toẹt ra hết nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn nghe hiểu ám chỉ của anh ta.

Két sắt, ở nơi đó có thứ mà cô muốn, thứ đó còn đáng giá hơn gấp trăm lần tài sản trong di chúc.

Cô chưa bao giờ quan tâm đến tài sản của nhà họ Dung, chỉ quan tâm đến thứ đó.

Anh ta dừng lại một thoáng: "Nhưng trong di chúc cũng có một yêu cầu như quyền thừa kế."

Trong lòng Ngu Thanh Vãn bỗng cảm thấy có điềm chẳng lành, cau mày hỏi: "Yêu cầu gì?"

Lâm Sâm nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Kết hôn."

Tựa như sét đánh ngang tai, bàn tay đang định nhận tệp tài liệu kia của cô bỗng cứng đờ giữa không trung.

Thật ra thì theo yêu cầu của Dung Khâm Hoa, đáng lẽ tờ di chúc này phải đọc trước khi Dung Thị sắp phá sản.

Chỉ khi nào Ngu Thanh Vãn và nhà họ Chung kết thông gia thì Chung Đình Bạch mới có thể cứu vãn sản nghiệp nhà họ Dung mà không tiếc sức lực. Dung Khâm Hoa định thông qua bản di chúc này để ép nốt chút giá trị lợi dụng cuối cùng này của cô.

Mà đây là lần đầu tiên Lâm Sâm không lập tức làm theo lệnh của cấp trên.

Có lẽ vì xuất phát từ một vài tâm tư cá nhân nào đó mà chính anh ta cũng không muốn thừa nhận.

Nhưng anh ta vẫn hoàn thành trách nhiệm công việc của mình.

Lâm Sâm hơi cụp mắt lại, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, sau đó máy móc đưa văn kiện trong tay cho Ngu Thanh Vãn.

Cô thừ người ra một hồi lâu mới choàng tỉnh lại, kinh ngạc giơ tay ra nhận lấy, nhìn giấy trắng mực đen trên tờ tài liệu, mãi một lúc sau cô mới hoàn hồn.

Đầu ngón tay Ngu Thanh Vãn siết chặt tờ tài liệu, gần như muốn vò nát tờ giấy trong tay.

Cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần Dung Khâm Hoa qua đời thì cô có thể rời đi, sau đó sẽ dần dần điều tra ra sự thật, sống một cuộc đời mình mong muốn.

Nhưng bây giờ, mọi viễn cảnh trong tưởng tượng của cô lại tiếp tục sụp đổ không chút nể tình.

Nói cách khác...

Bây giờ, cô nhất định phải tìm được một người để kết hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi