SỦNG CHỨNG - MỘC VŨ NGUYỆN

Đám tang của Dung Khâm Hoa được định vào ngày mười lăm tháng mười một.

Thành phố Lâm lặng lẽ tiến vào mùa đông, sân sau nhà họ Dung bị lá cây khô vàng phủ đầy, như thể lẳng lặng tuyên bố nhà họ Dung đang trên đà suy tàn.

Tivi trong phòng khách vang tiếng tin tức tài chính và kinh tế, phân tích tình hình Dung Thị sắp phá sản thời gian này.

Dung Thị hiện tại như tòa cao ốc đang nghiêng đổ, giống Lâm Sâm đã nói: Dung Tập vốn dĩ không có hứng thú tiếp quản tập đoàn, mấy năm này Dung Chấn và Dung Húc âm thầm chuyển tài sản đi cũng không có ai ngăn cản. Cho nên đương nhiên lúc này nhà họ Dung sẽ không chịu nổi tấn công của Hạ Hạ Thành, e là cũng chỉ chịu được mấy ngày nữa sẽ tuyên bố phá sản ngay thôi.

Mà hiện tại người nhà họ Dung đang không ngừng tranh cãi về vấn đề tài sản thừa kế, mấy hôm trước ngày nào Dung Thi Nhã cũng tới om sòm, bị người Lâm Sâm mang đến chặn ở ngoài cửa, chỉ có thể làm ầm ĩ bên ngoài.

Ngu Thanh Vãn như thể vừa thoát khỏi một cái lồng thì lại rơi vào khốn cảnh, không tìm ra được cách giải quyết.

Ban đầu cô đã quyết định sẽ rời khỏi thành phố Lâm này, nhưng trước mắt, nếu cô muốn có được thứ kia thì không thể không ở lại.

Toàn bộ kế hoạch đều bị tình cảnh bất ngờ này làm nhiễu loạn.

Kết hôn ư... cô có thể kết hôn với ai đây?

Chung Đình Bạch?

Hay...

Ngu Thanh Vãn ép bản thân ngừng lại, không được nghĩ tiếp.

Cô nâng tay lấy điều khiển từ xa tắt tivi, đứng dậy khỏi sô pha rồi đi lên tầng.

Ngu Thanh Vãn vào phòng vẽ tranh, sửa sang lại mấy bức tranh mình muốn mang đi. Cô lần lượt chụp ảnh từng bức, sau đó bọc lại cẩn thận.

Mấy ngày nay cô không ngừng nghĩ cách liên lạc với mấy nhà triển lãm ở thành phố Lâm qua mạng, nhưng không ngờ ai nấy đều từ chối vô cùng dứt khoát, ăn ý vô cùng, khiến người ta khó lòng không nghi ngờ có người đứng sau lưng chỉ thị.

Về phần người kia là ai...

Ngu Thanh Vãn cụp mi, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng trước cổng bệnh viện hôm trước.

Ngoại trừ Hạ Thành ra thì còn ai vào đây nữa.

Ý tưởng bán tranh cho các triển lãm cứ vậy bị cắt ngang, nhưng Ngu Thanh Vãn vẫn không muốn từ bỏ.

Mấy hôm trước Tần Duyệt Ninh cho cô ý kiến, bảo cô mở một tài khoản Weibo và Instagram. Cô ấy nói dạo này rất nhiều họa sĩ tự do đều chụp tranh mình vẽ đưa lên mạng xã hội, nói không chừng ngày nào đó sẽ bán được.

Ngu Thanh Vãn nghĩ ngợi một hồi, cũng cảm thấy cách này rất tốt, thế là dứt khoát làm theo lời cô ấy.

Ngu Thanh Vãn nhận một cuộc gọi, người ở đầu dây bên kia ngoan ngoãn gọi: "Chị Thanh Vãn."

Ngu Thanh Vãn khựng lại, lập tức nghe ra được giọng nói bên kia, cô dịu dàng hỏi: "Gia Tứ hả?"

Cô ngừng việc đang làm, hỏi cậu nhóc: "Gia Tứ gọi chị có việc gì không?"

Tần Gia Tứ cất giọng non nớt: "Chị Thanh Vãn ơi, không biết dạo này chị em làm sao ấy. Tối qua em thấy chị ấy lén uống rượu một mình trong phòng."

"Chị ấy còn ôm một thùng giấy về, sáng sớm cũng không đi làm nữa. Em sợ chị ấy bị người ta ức hiếp."

Trực giác của trẻ con rất nhạy bén, lập tức nhận ra trạng thái của Tần Duyệt Ninh không được bình thường. Mà cậu bé cũng không quen ai khác cả, thế là đành phải lén gọi cho Ngu Thanh Vãn.

Ngu Thanh Vãn nghe vậy cũng cảm thấy có gì đó bất thường.

Mấy ngày nay cô bận chuyện nhà họ Dung, không cách nào phân tâm, cũng không chú ý tới việc Tần Duyệt Ninh đã hai ngày nay không chủ động liên hệ với mình.

Ngu Thanh Vãn cúp máy, lên mạng tìm được số hotline của công ty Tần Duyệt Ninh, lập tức gọi tới.

"Xin chào, tôi muốn gặp phó giám đốc Tần Duyệt Ninh của bộ phận thị trường."

Bên kia điện thoại đáp lời: "Phó giám đốc Tần ạ? Hôm trước cô ấy đã nghỉ việc rồi."

Nhận được câu trả lời khẳng định, đáy lòng Ngu Thanh Vãn trầm xuống.

Cô vội nói: "Cho tôi hỏi lý do cô ấy nghỉ việc được không? Tôi là bạn của cô ấy."

Bên kia đáp rất mơ hồ: "Xin lỗi cô, tôi cũng không rõ chuyện như thế nào. Tóm lại là nghỉ rất đường đột."

Ngu Thanh Vãn cũng biết không nhận được đáp án, cô nói cảm ơn rồi cúp máy luôn.

Cô xuống lầu, nhờ dì Lý chuẩn bị chút đồ ăn, sau đó nhanh chóng gọi tài xế nhà họ Dung đưa mình đến nhà Tần Duyệt Ninh.

Cô gõ cửa hồi lâu, Tần Duyệt Ninh trong nhà mới ra mở cửa.

Cô ấy không ăn vận gì cả, chân đi dép bông, đuôi tóc ngắn hơi vểnh lên, hai mắt thâm quầng, nhìn trông không có chút tinh thần nào cả. Cô ấy vừa ngáp dài vừa mở cửa, trông có vẻ đã ở lì trong nhà mấy ngày rồi.

Tần Duyệt Ninh thấy người ngoài cửa là Ngu Thanh Vãn thì tỉnh táo hẳn ra.

"Thanh Vãn? Sao cậu lại tới đây? Mau vào đi."

Ngu Thanh Vãn nhìn mặt mày cô ấy tiều tụy như vậy thì hơi cau mày, đáy mắt càng thêm phần lo lắng.

"Tới thăm cậu."

Cô vào nhà đổi giày: "Tớ mang ít đồ ngọt tới cho Gia Tứ."

"Đêm hôm khuya khoắt còn cố ý chạy một chuyến làm gì..."

Ngu Thanh Vãn thấy Tần Duyệt Ninh làm ra vẻ bình thản không sao hết thì liền khẽ giọng cắt ngang lời cô ấy: "Cậu định dối tớ chuyện công việc tiếp à?"

Nghe vậy, Tần Duyệt Ninh sửng sốt, không ngờ Ngu Thanh Vãn đã biết rồi.

Cô ấy không vội trả lời ngay mà đuổi em trai ra phòng khách trước: "Tần Gia Tứ, em tự ra phòng khách xem hoạt hình đi, vừa xem vừa ăn."

Cậu bé lập tức ôm bánh ngọt chạy ra sô pha, vui vẻ vô cùng.

Bên bàn ăn trong bếp đã yên tĩnh lại, Ngu Thanh Vãn lo lắng nhìn cô bạn: "Sao không nói với tớ là cậu mất việc rồi."

Tần Duyệt Ninh ra vẻ không sao cả, cầm bia trên bàn ngửa đầu uống một ngụm, sau đó mới nói: "Tớ không muốn làm cậu lo lắng thôi mà. Ban đầu còn vỗ ngực nói muốn giúp cậu, nào ngờ còn chưa giúp được thì đã mất mặt trước. Cũng chỉ là một công việc thôi chứ có gì đâu."

Ngu Thanh Vãn cắn môi, suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô chính là chuyện này có dính líu tới Hạ Thành.

Nếu cô đã bị các bên triển lãm cho vào danh sách đen thì chỉ sợ cũng liên lụy tới Tần Duyệt Ninh, khiến cô ấy bị mất việc.

Tần Duyệt Ninh thấy cô áy náy thì vội an ủi: "Ôi, không sao đâu mà. Lão sếp kia đã ngứa mắt tớ từ lâu rồi, vừa lúc có cơ hội đá tớ đi thôi. Cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, không liên quan gì đến cậu. Tiền tiết kiệm gửi ngân hàng của tớ đủ để tớ nghỉ ngơi một thời gian rồi lại đi tìm việc mới."

Cô ấy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Ngu Thanh Vãn biết tình thế của Tần Duyệt Ninh.

Sức khỏe ba mẹ Tần Duyệt Ninh không tốt, đều đang dưỡng bệnh trong thị trấn nhỏ ở quê. Tần Duyệt Ninh một mình dẫn em trai tới sống ở thành phố Lâm. Cô ấy kiếm được tiền không phải chỉ để nuôi bản thân mà còn phải dùng để chữa bệnh cho em trai nữa.

Hiện tại cô ấy nói như thế đều là vì không muốn Ngu Thanh Vãn tự trách thôi.

Nhưng càng như vậy, đáy lòng Ngu Thanh Vãn càng như bị một tảng đá lớn đè nặng, bức bối nặng nề đến khó mà thở nổi.

Cô chỉ có một người bạn là Tần Duyệt Ninh.

Mỗi lần Ngu Thanh Vãn có chuyện, Tần Duyệt Ninh đều sẽ dốc hết sức lực để giúp cô.

Mấy ngày nay nhà họ Dung rối tung rối mù, thậm chí cô còn không chủ động hỏi thăm Tần Duyệt Ninh dạo này thế nào.

Ngược lại hại Tần Duyệt Ninh bị cô liên lụy.

Bỗng chốc, cảm giác áy náy mãnh liệt bao vây Ngu Thanh Vãn.

Cô không thể để Tần Duyệt Ninh vì mình mà đánh mất công việc như vậy được.

Lúc Ngu Thanh Vãn ra khỏi nhà Tần Duyệt Ninh đã là đêm muộn.

Trên đường về nhà họ Dung, cô cầm di động rối rắm muốn gọi cho Hạ Thành, nhưng nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại gọi cho Dung Tập.

Dù sao thì cũng nên nghĩ cách giải quyết vấn đề cho Tần Duyệt Ninh trước đã.

Điện thoại vang lên, bên kia nhanh chóng nhận máy.

Cô ngập ngừng nói: "Dung Tập, chị... muốn nhờ em chuyện này."

Ngu Thanh Vãn không quen làm phiền người khác, nhưng những lúc thế này, người duy nhất cô có thể xin giúp đỡ mà không chút khúc mắc cũng chỉ có Dung Tập thôi.

Bên kia có tiếng gõ máy tính lạch cạch, Dung Tập đeo tai nghe bluetooth, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, một lúc làm hai việc: "Chị nói đi."

Ngu Thanh Vãn nói tiếp: "Chuyện là... bạn chị vừa mới bị mất việc. Công ty em còn vị trí trống nào không?"

Dung Tập không ngập ngừng chút nào, thậm chí còn chẳng hỏi nhiều một câu: "Em biết rồi, để em bảo thư ký bố trí."

Ngu Thanh Vãn thở phào một hơi, rồi lại quan tâm hỏi: "Mấy hôm nay em thế nào?"

"Vẫn chưa giải quyết xong công việc ở thành phố Bắc nữa, mấy hôm nay tạm thời chưa về được."

Giọng Dung Tập lộ rõ vẻ hậm hực.

Hạ Thành điên bà nó rồi.

Đệch.

Dung Tập chửi bậy mấy câu trong lòng, sau đó lại như nhớ tới cái gì, hỏi ngược lại: "Lâm Sâm nói cho em nghe chuyện thừa kế rồi. Chị định làm thế nào?"

Ngu Thanh Vãn biết cậu ấy hỏi gì, cô im lặng không nói gì.

Một lát sau, cô thành thật trả lời: "Chị vẫn chưa nghĩ ra..."

Lúc này Dung Tập mới yên tâm, sau đấy lại không nhịn lòng được mà dặn dò: "Được rồi, chưa nghĩ ra thì thôi. Tóm lại là đừng nghĩ đến chuyện dính líu gì đến Hạ Thành cả. Nhớ kỹ những gì em từng nói với chị đấy, giữ khoảng cách với anh ta càng xa càng tốt."

Ngu Thanh Vãn nghe Dung Tập nói xong, lại nhớ đến hình ảnh hai mắt Tần Duyệt Ninh rưng rưng.

Đôi mắt long lanh của cô thoáng trở nên ảm đạm.

Có lẽ lời của Dung Tập là đúng.

Cô và Hạ Thành không hợp nhau.

Bọn họ không nên tiếp tục sai lầm nữa.

Mọi bí mật, mọi chuyện trước kia đều nên bị chôn vùi thì hơn.

...

Cùng lúc đó, một chiếc Rolls Royce thuần đen vững vàng lái ra khỏi bãi đỗ xe, hòa vào dòng xe cộ ngoài ngã tư đường.

Lại kết thúc một buổi xã giao, ghế sau tràn ngập mùi rượu thoang thoảng.

Ánh trăng lành lạnh rọi vào cửa sổ xe, lúc sáng lúc tối bao trùm hình dáng người đàn ông ở ghế sau.

Cả xe im lặng gần như không một tiếng động.

Hạ Thành lẻ loi dựa lưng vào ghế ngồi, hơi khép mắt, lộ ra vẻ mệt mỏi khó nhận thấy. Gương mặt góc cạnh của anh ẩn sâu trong bóng tối, toàn thân tản ra khí thế lạnh băng, trông càng thêm khó tiếp cận.

Còn mang theo vài phần cô đơn khó diễn tả.

Huyệt thái dương Hạ Thành giật giật phát đau, anh không nhịn được mà vươn tay day trán, mở hộp tay vịn ra lấy chai thuốc, đổ thuốc ra, dùng nước khoáng lạnh lẽo nuốt vào.

Sầm Duệ nhìn thấy động tác của anh qua gương chiếu hậu thì muốn khuyên can, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại, không nói gì cả.

Bắt đầu từ năm ngoái, Hạ Thành mới hoàn thành khảo nghiệm cuối cùng của nhà họ Hạ, chính thức tiếp nhận công việc nhà họ Hạ.

Nhưng mấy năm gần đây, sản nghiệp của gia tộc họ Hạ liên quan đến rất nhiều lĩnh vực, người phụ trách của vài bộ phận còn là con cháu nhà họ Hạ, lợi ích rắc rối khó gỡ, cho nên có vô số người mơ ước chức vị tổng giám đốc.

Muốn nắm toàn bộ quyền lợi trong tay mình không phải chuyện đơn giản, cần tốn thời gian.

Thế nên thời gian Hạ Thành tới thành phố Lâm, ngoại trừ mỗi ngày đều phải công tác với cường độ cao ra thì còn phải tham gia xã giao không ngừng.

Người khác thì trừ công việc ra còn có cuộc sống và gia đình của mình. Ngoại trừ thời gian làm việc thì sẽ có thời gian thư giãn giảm bớt mệt mỏi.

Còn Hạ Thành thì không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi