Lạc Quân Bách cười trừ, đúng thật là không thể nào giấu được mắt của Tống Lãnh Thần mà, "Đúng là có chuyện.
Em trai mình ra tay nhầm người, nó ra tay đánh con trai cưng của Tả gia bị thương khá nặng nề, người của Tả gia muốn bắt Quân Dữ về cho bằng được nên đã gửi tối hậu thư đến cho mình, bảo trong ba ngày mình phải giao Quân Dữ ra, nếu không Tả gia sẽ không khách sáo."
Quân Dữ trong miệng Lạc Quân Bách chính là Lạc Quân Dữ, em trai của hắn.
Lạc Quân Bách thở ra một tiếng, lại nói:
"Nếu Quân Dữ không động thủ trước thì chuyện này dễ tính, nhưng mà Quân Dữ đã ra tay và là kẻ sai.
Vậy nên mình mới khó xử."
"Cậu nghĩ mình sẽ giải quyết được đống rắc rối này cho cậu và em trai cậu?" Tống Lãnh Thần hừ lạnh một tiếng, anh ra mặt thì được nhưng trong giới hắc đạo ai mà không biết, Tả gia thương con trai còn hơn sinh mạng, chuyện này khó giải quyết rồi đây.
Lạc Quân Bách bày ra vẻ mặt thống khổ, "Mình đã mắng Quân Dữ một trận rồi, nhưng Quân Dữ nói nó không sai, rõ ràng nó đang đánh bài ở Casio thì Tả Tôn xuất hiện và phóng một cây tiêu ngang đầu nó, vậy nên nó mới đuổi theo và trả thù.
Lúc Quân Dữ vào phòng của Tả Tôn thì thấy hắn đang chơi với đám bạn nên xông vào ra tay với Tả Tôn.
Vậy mà người của Tả Tôn nói cậu ta vốn ở trong phòng thì làm gì ra ngoài và phóng phi đao như lời Quân Dữ đã nói."
"Rốt cuộc là kẻ nào đứng phía sau để gây ra một màn hiểu lầm này?" Tống Lãnh Thần nghe Lạc Quân Bách nói thế thì biết có vấn đề, chắc chắn đã có kẻ mạo danh Tả Tôn nhằm gây ra xung đột giữa Lạc Quân Dữ và Tả Tôn.
Nhưng ai lại cao minh như thế chứ?
"Cậu đoán xem là ai?"
Lạc Quân Bách không trả lời mà hắn còn hỏi lại một câu, Tống Lãnh Thần cười lạnh, "Em trai của mình đã ra tay rồi sao?"
"Đúng vậy, mục đích của Tống Lãnh Vũ thật sự rất đáng gờm."
Lạc Quân Bách và Tống Lãnh Thần đều biết mưu đồ của Tống Lãnh Vũ, hắn gây ra chuyện này là vì biết thế nào Lạc Quân Bách cũng sẽ tìm đến Tống Lãnh Thần hỗ trợ.
Mà Tống Lãnh Thần ra mặt giúp Lạc Quân Bách tức là đã đối đầu với Tả gia, nhiều trận gió tanh mưa máu cũng sẽ diễn ra.
Ngón tay Tống Lãnh Thần gõ gõ trên đùi, anh bình thản cất giọng:
"Tống Lãnh Vũ làm vậy là muốn nhắm vào mình, nhưng nếu mình không giúp đỡ cậu thì mình cũng chẳng hề bị gì."
Lạc Quân Bách biết Tống Lãnh Thần đang nói đùa, tuy nhiên hắn cũng phải thể hiện một chút thành ý.
Lạc Quân Bách hạ giọng nài nỉ:
"Mình biết cậu sẽ ra tay mà, đừng cứng miệng có được không.
Cậu làm thế mình sẽ hãi hùng lắm đấy!"
Tống Lãnh Thần lườm Lạc Quân Bách một cái rõ rệt, Lạc Quân Bách nhìn thái độ này là biết Tống Lãnh Thần đã đồng ý nên liền cười hì hì.
Cũng do Lạc Quân Bách chỉ có một người em trai là Lạc Quân Dữ mà thôi, vậy nên bằng mọi giá phải bảo toàn mạng sống cho nó.
Tuy nhiên Lạc Quân Bách đã răng đe em trai, rằng không cho phép Lạc Quân Dữ nóng tính và đánh người như vậy khi chưa làm sáng tỏ mọi chuyện.
Lạc Quân Dữ cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Lạc Quân Bách vội gọi người liên lạc với Tả gia, nào ngờ màn hình vừa kết nối thì đã vang lên lời nói lạnh lùng của Tả gia:
"Lạc lão đại, chuyện này tôi không muốn thương lượng thêm, cho dù có Tống lão đại thì tôi cũng sẽ không nể mặt."
"Tả gia, ông nói như thế là đang chặn miệng tôi sao?" Tống Lãnh Thần đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn Tả gia, mặc dù đã biết trước thái độ của ông ta nhưng anh cũng nên lấy quyền uy của Tống lão đại ra mà nói.
Thế lực của Tả gia vốn không bằng Tống Lãnh Thần, ông ta cũng kiêng dè anh vài phần.
Nhưng lần này là đụng đến con trai của ông ta, Tống Lãnh Thần nghĩ có lẽ ông ta sẽ không nể nang.
Quả thật như vậy, Tả gia vốn không có ý định sẽ thỏa hiệp:
"Tống lão đại, hai chúng ta vốn không có thù oán gì, tôi nghĩ anh cũng đừng nên xen vào chuyện này.
Con tôi do ai đánh thể để người đó chịu, yêu cầu của tôi chỉ đơn giản như vậy thôi."
"Tả gia, đây rõ ràng là một cái bẫy, ông không nhận ra sao?" Lạc Quân Bách không nhịn được liền nhíu mày hỏi.
"Bẫy thì sao, suy cho cùng người đánh con trai tôi thừa sống thiếu chết chính là em trai của anh, sự thật ở đó tôi nghĩ cũng không thể bàn cãi gì thêm." Tả gia có tra qua việc này, tuy nhiên ông ta vẫn không thể để yên cho Lạc Quân Dữ được, bởi Tả Tôn đã bị hành hạ không ít.
"Tả gia, chuyện này chúng ta không thể thương lượng được nữa ư? Lạc Quân Dữ cũng đã hối hận, tôi sẽ đưa cậu ấy đến xin lỗi Tạ Tôn để bày tỏ thành ý, ông sẽ nể mặt Lạc Quân Bách tôi không?"
Lạc Quân Bách tiếp tục khuyên nhủ, hắn muốn chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Tống Lãnh Thần cũng bồi thêm một câu:
"Nể mặt cả Tống Lãnh Thần tôi nữa, Tả gia, tôi sẽ tặng cho ông một lô vũ khí để xem như khoản đền bù tổn thất, ông thấy thế nào?"
Lạc Quân Bách nghe được lời đề nghị của Tống Lãnh Thần thì đưa mắt nhìn anh, một lô vũ khí do Tống Lãnh Thần sản xuất ra toàn là hàng tiên tiến và đắt đỏ.
Nếu giao cho Tả gia thì quá hời rồi, chỉ là Lạc Quân Bách không nghĩ Tống Lãnh Thần lại đề xuất ý này nhanh như vậy.
Tả gia ngưng vài giây dường như suy nghĩ điều gì đó, nghĩ xong liền ngẩng đầu lên nhìn Tống Lãnh Thần, ông ta cương quyết:
"Tống lão đại, sinh mạng của con trai tôi là vô giá, lần này Tả Tôn bị đánh chỉ còn lại nửa cái mạng, số vũ khí của anh tuy nhiều nhưng so với con trai tôi thì tôi lại không để trong mắt.
Thứ lỗi cho tôi không thể đồng ý.
Tả Tôn đã tỉnh, tôi không tiếp hai vị lão đại nữa." Tả gia nói xong liền ngắt kết nối.
Sắc mặt Tống Lãnh Thần dường như âm u hơn bao giờ hết, ngón tay thon dài cũng không ngừng gõ gõ trên đùi.
Hành động tuy đơn giản nhưng cả người anh đều toát ra sự nguy hiểm không nói nên lời.
"Ông ta không chịu nể mặt, muốn giết chết Quân Dữ mới hài lòng sao?" Lạc Quân Bách cũng giận lắm, lần này vì hắn là Tống Lãnh Thần đã xuống nước với Tả gia, vậy mà ông ta cứ thằng thừng khước từ, thật là quá đáng.
"Không nhân nhượng nữa, nếu ông ta muốn chiến vậy thì chúng ta đấu với ông ta." Tống Lãnh Thần không sợ trời không sợ đất, vậy nên anh sẽ làm tới cùng chuyện này.
Lạc Quân Bách nhìn Tống Lãnh Thần, bỗng dưng lại cảm động vô cùng, "Được, ba ngày sau đến gặp ông ta đối lý.
Không, là động thủ."
...!
Mỗi năm Chu Tịnh Sơ đều ở lại bên mộ mẹ mình cả ngày trời, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cô không làm gì cả, chỉ ngồi cạnh mộ Tố Anh mà thôi.
Chớp mắt cái đã xế chiều, Chu Tịnh Sơ biết mình nên trở về rồi.
"Mẹ, con về nhé.
Năm sau con sẽ lại đến cùng mẹ." Chu Tịnh Sơ đứng dậy, chân cô dâng lên cảm giác ê ẩm.
Cô cúi đầu với bia mộ sau đó quay đầu rời đi.
Tuy Chu Tịnh Sơ là người mạnh mẽ nhưng cô cũng là kẻ mau nước mắt, hễ đến ngày giỗ của mẹ mình là cả khuôn mặt cô đều thấm đẫm lệ.
Chu Tịnh Sơ thật sự cảm thấy tiếc nuối, nếu như Tố Anh còn sống thì mọi chuyện cũng đã không tồi tệ thế này, chí ít cô vẫn còn một người yêu thương mình..