Lúc này bỗng dưng điện thoại của Chu Tịnh Sơ vang lên, cô vội lấy ra và ấn nghe, "Alo."
"Chị Sơ, một lát chị đến ăn một bữa tối nhé, mọi người nhớ chị rồi."
Người vừa nói không ai khác ngoài Tố Trầm, mẹ Tố Trầm chính là em gái của Tố Anh.
Vậy nên Tố Trầm là em họ của Chu Tịnh Sơ.
"Được, tối chị sẽ đến." Chu Tịnh Sơ đồng ý, cô biết lý do Tố Trầm gọi cô đến Tố gia là vì cô bé sợ cô buồn nên muốn dùng không khí gia đình để an ủi cô, Chu Tịnh Sơ không thể từ chối ý tốt này.
Chu Tịnh Sơ không gọi taxi, cứ thế đi lang thang trên đường lớn, lòng lại trở nên nặng trĩu.
Nhìn bầu trời ngày càng tối đi, tâm trạng của Chu Tịnh Sơ cũng vì thế mà chùng xuống.
Là một cô gái được sinh ra trong gia đình hào môn nhưng chẳng có gì cả, phải chi cô không phải con gái của Chu Sơn Tấn thì tốt biết mấy, khi ấy cũng sẽ không có người mẹ kế nào tên Trịnh Giai Ánh và chẳng có người em gái nào tên Chu Cầm Hi.
Nhưng mà đời không như là mơ, cho dù có ngàn vạn lần muốn nhưng lại chẳng thể được.
Một cơn gió bỗng thổi qua, Chu Tịnh Sơ cảm thấy lành lạnh, định đi thật nhanh trở về kí túc xá thì lúc này cô liền cảm giác như bản thân đang bị theo dõi bởi ai đó.
Trực giác đang mách bảo rằng, có người thật sự đang đi theo đuôi cô!
Chu Tịnh Sơ híp nhẹ mắt, là kẻ khốn nào muốn hại cô chứ, thật tức chết mà! Biết trước đều này thì chắc chắn lúc nãy cô sẽ không tự mình đi bộ, giờ đây hối hận có còn kịp không?
Thập tam lục kế, tẩu vi thượng sách.
Chu Tịnh Sơ hít sâu một hơi, cô cong chân và bắt đầu chạy.
Nào ngờ chỉ mới được vài bước chạy thì trước mặt liền xuất hiện hai người đàn ông vạm vỡ, Chu Tịnh Sơ nhanh chóng quay đầu về hướng ngược lại.
Nhưng người tính không bằng trời tính, hai phía trước sau đều bị vây quanh bởi những người đàn ông lạ mặt.
"Sao vậy, cô muốn chạy đi đâu?" Một gã đàn cất giọng bỡn cợt, những gã khác cũng bắt đầu cười tươi như mở hội.
Chu Tịnh Sơ nâng mắt cảnh giác, "Các người muốn làm gì?"
Nhìn cây côn trên tay đám người kia, bất giác Chu Tịnh Sơ cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại cô rất muốn lấy phi tiêu từ người mình ra nhưng nếu cô cử động một cái thì chắc chắn đám người này sẽ động thủ, dù sao khoảng cách của họ cách cô không quá xa nên cô mới không dám chắc có cơ hội thắng.
"Muốn khiến em trở nên tàn phế đó, có được không?" Gã đàn ông đáp, hai mắt cũng lóe lên tia nguy hiểm.
"Là ai đã sai các người làm chuyện này, Chu Cầm Hi?" Chu Tịnh Sơ đã suy nghĩ kĩ, người có thù với cô cũng chỉ có duy nhất một mình Chu Cầm Hi mà thôi.
Nếu thật sự là cô ta thì đúng là quá ác độc rồi, tuy cô có hay tranh chấp với Chu Cầm Hi nhưng cũng chưa từng gây khó dễ với cô ta, vậy mà cô ta lại xuống tay với cô.
"Haha, có phải Chu Cầm Hi không thì tụi này không biết, nhưng tụi này biết chắc một điều rằng tối nay cô em sẽ khó mà thoát." Gã đàn ông cười nham hiểm, tay cầm côn cũng tiến đến gần Chu Tịnh Sơ hơn.
Trán Chu Tịnh Sơ cơ hồ đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống vì quá hồi hộp.
Hiện tại cô đang rất sợ hãi, nhưng cô buộc phải bình tĩnh mới có thể xoay chuyển cục diện.
Tuy là nói thế nhưng Chu Tịnh Sơ không chắc bản thân sẽ rời đi an toàn, thôi thì tới đâu hay tới đó.
Nhanh như chớp Chu Tịnh Sơ liền lấy phi tiêu từ trong giỏ xách ra và phóng hai cây vào chân hai kẻ đàn ông trước mặt mình, phi tiêu cứ thế ghim chặt vào chân của hai tên đó khiến chúng khụy xuống và kêu lên đau đớn.
"A..."
Chu Tịnh Sơ vội vàng bỏ chạy, bởi hiện tại trong túi xách của cô cũng đã hết phi tiêu rồi, ai mà ngờ cô lại gặp nhiều người thế này, sao có thể ngăn hết bọn họ được chứ!
"Đuổi theo nó cho tao!" Một gã ngồi trên đất rống lên, con ngươi trừng to hết cỡ.
Hai tên không bị thương liền chạy đuổi theo Chu Tịnh Sơ, bọn họ quyết không bỏ qua cho cô.
Chu Tịnh Sơ ra sức chạy thật nhanh, lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Những kẻ đàn ông này cũng thật nguy hiểm, cô rất kinh hãi.
Nếu chậm một giây, cô sợ bản thân sẽ bỏ mạng nơi này.
"Con khốn, mày đứng lại." Phía sau vẫn không ngừng truyền ra giọng điệu gầm rú của gã đàn ông.
Chu Tịnh Sơ sợ đến nỗi mồ hôi ngày một túa ra nhiều hơn, sắp ra đến đường lớn rồi, như vậy sẽ có nhiều người hơn.
Chu Tịnh Sơ hét lên:
"Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với!"
"Con khốn, mày không chạy thoát đâu!"
"Có ai không, cứu tôi với!"
Chu Tịnh Sơ dùng hết sức bình sinh để la lên, cầu mong sẽ có một ai đó xuất hiện và cứu lấy cô, giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh.
"Muốn thoát à, không dễ như vậy." Một gã đàn ông chợt nói rồi đứng lại, gã ta vung tay lên, ngay sau đó cây côn liền bay về phía trước theo đường vòng cung và rơi xuống.
"Phập."
Cây côn cứ thế mà vô tình đập lên lưng Chu Tịnh Sơ, bị một lực tác động quá mạnh khiến cô không thể nào đứng vững, chân lảo đảo vài cái và ngã phịch xuống đất.
Hai gã đàn ông nhanh chóng đuổi kịp, gã cầm côn liền thở hồng hộc nói:
"Thân thể nhỏ nhắn mà chạy nhanh dữ!"
Gã còn lại cầm cây côn dưới đất lên rồi tiến đến bên cạnh Chu Tịnh Sơ, không ngần ngại gì liền giáng một đòn nặng nề xuống, "Này thì chạy."
Chu Tịnh Sơ co rúm người lại, cây côn liền đập lên lưng một cái đau điếng, "A..."
Chu Tịnh Sơ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị cuộn lên, sự đau đớn truyền đến khiến khuôn mặt diễm lệ phải nhăn lại, phút chốc trong miệng cô liền phun ra một ngụm máu tươi.
Bị giáng một đòn nặng như vậy, theo phán đoán của cô chắc có lẽ đã bị gãy xương mất rồi, thực sự rất đau.
Bàn tay Chu Tịnh Sơ cuộn chặt thành nắm đấm, muốn đứng dậy nhưng lại không thể.
Phải chăng cô sắp tiêu rồi không, Chu Tịnh Sơ không dám nghĩ.
"Tao phải đánh cho mày đổ máu để mày chừa cái thói hung hăng!"
Nghe được lời nói giận dữ của gã đàn ông, Chu Tịnh Sơ bất giác cúi mặt xuống.
Gã đàn ông đưa tay lên cao, dùng sức mà đập xuống.
Chu Tịnh Sơ biết nếu cô hứng trọn cú đánh này nữa thì chắc chắn sẽ có nguy cơ mất mạng, bởi lực của gã đàn ông cực kì lớn, cô không thể chịu đựng nổi.
Ranh giới của sự sống và cái chết chính là việc gã đàn ông dùng bao nhiêu lực khi đánh cô.
Chu Tịnh Sơ tưởng bản thân sẽ phải hứng chịu một cú đánh như trời giáng, nào ngờ chính thời khắc quan trọng này lại vang lên hai tiếng súng.
"Đoàng."
"Đoàng."
Tiếp theo đó là tiếng côn rơi xuống đất và là âm thanh con người té xuống nặng nề.
Chu Tịnh Sơ đưa mắt sang nhìn, hai gã đàn ông lúc nãy đã nằm la liệt dưới đất, ngay tức khắc liền chết đi.
Nhìn vào vị trí súng được bắn trên người bọn họ, máu chảy ra từ ngực, điều này chứng tỏ người nào đó đã bắn một phát vào tim khiến hai người kia chết ngay tại chỗ.
Chu Tịnh Sơ không khỏi giật mình, cô quay mặt sang một hướng, muốn xem người vừa cứu cô là ai.
Đập vào mắt Chu Tịnh Sơ là hình ảnh một người đàn ông với khuôn mặt khát máu, trong đôi mắt hẹp dài kia xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Người này là ai chứ?
"Em không sao chứ?" Người đàn ông ngồi xuống cạnh cô và cất lời quan tâm..