Lúc nãy vốn nghỉ ngơi tại Tống gia nhưng Tống Lãnh Thần lại chẳng thể ngủ được, bởi khi chợp mắt thì anh lại nghĩ đến Chu Tịnh Sơ.
Trước khi đi anh dặn dò cô rằng hãy đợi anh về, vậy nên anh không thể không trở lại.
Cũng chẳng biết lý do vì sao anh lại có suy nghĩ này nữa.
Vừa về đến Quỷ Uyển thì Tống Lãnh Thần đã đi thẳng lên lầu, mở cửa phòng ra và đi vào trong.
Nhìn lên giường ngủ, trống trơn.
Ánh mắt anh di chuyển sang nơi khác, ngay sau đó lại phát hiện bóng dáng nhỏ bé của Chu Tịnh Sơ đang nằm co ro trên sofa.
Một dòng nước ấm bỗng chảy vào tim anh, anh tiến đến bên cửa sổ và đóng cửa lại.
Đưa tay điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng, cuối cùng mới tiến đến bên Chu Tịnh Sơ.
Người phụ nữ này hỏi có ngốc không chứ? Có giường không nằm, lạnh quá cũng chẳng biết làm ấm mình, cứ thế mà nằm trên ghế ngủ ngon lành.
Mặc cho thời tiết khá lạnh vậy mà cô vẫn không bị đánh thức.
Tống Lãnh Thần đứng ngắm Chu Tịnh Sơ vài giây, xong xuôi mới lấy một bộ quần áo thoải mái và mang vào phòng tắm.
Chẳng mấy chốc đã có tiếng nước chảy vang lên, Chu Tịnh Sơ vẫn ngủ say.
Khi đã tắm xong thì Tống Lãnh Thần liền đi ra ngoài, lúc này anh đã lau khô tóc cho mình, vết thương trên tay không bị thấm nước, cũng không cần thay cái mới.
Anh đi từng bước lại gần Chu Tịnh Sơ, thấy cô ngủ nên không nỡ đánh thức, mặc dù cả cơ thể anh đều có một khao khát cháy bỏng về cô.
Tống Lãnh Thần khom người xuống, anh nhấc Chu Tịnh Sơ lên và bế cô lên giường.
Cô vẫn ốm như vậy, không nặng một chút nào cả.
Tống Lãnh Thần cố tình thực hiện các cử chỉ mạnh một chút hòng muốn Chu Tịnh Sơ thức giấc, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Xem ra cô đã mệt mỏi lắm rồi, dù sao hiện tại cũng đã tối khuya, anh tạm tha cho cô một lần.
Tống Lãnh Thần chui vào chăn, anh đưa tay ôm lấy Chu Tịnh Sơ vào lòng, hai mắt cũng nhắm lại.
...!
Mặt trời lên bằng con sào, gần bảy giờ sáng Chu Tịnh Sơ liền mở mắt tỉnh dậy, ngay sau đó liền giật mình khi phát hiện người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Tống Lãnh Thần có một khuôn mặt đẹp như tạc, sống mũi cao ngút, đôi mày đậm cương nghị cộng với đôi môi mỏng khiêu gợi, nhìn anh lúc ngủ thật bình yên làm sao.
Chu Tịnh Sơ bị mê mẩn bởi nhan sắc này, nhất thời nhìn đến ngây người.
"Ngắm đủ chưa?"1
Bản thân vẫn còn đang mải mê suy nghĩ đánh giá về vẻ đẹp trời ban của Tống Lãnh Thần thì bỗng có một âm thanh trầm thấp vang lên khiến Chu Tịnh Sơ giật mình.
Cô chớp mắt liên tục vài cái.
Tống Lãnh Thần mở nhẹ đôi mắt hẹp dài, anh nhướng nhẹ đôi mi nhìn người phụ nữ trong lòng.
"Đủ rồi." Chu Tịnh Sơ cảm thấy Tống Lãnh Thần này thật lợi hại, kể cả việc cô đang nhìn trộm anh mà cũng bị anh biết được.
Nếu đã thế thì cô cũng sẽ không giấu, thay vào đó sẽ gật đầu nói đủ.
"Chu Tịnh Sơ, cô có biết bản thân mình có một điểm rất lợi hại không?"
Nghe một câu hỏi không đầu không đuôi của Tống Lãnh Thần, Chu Tịnh Sơ ù ù cạc cạc, "Là gì vậy?"
"Ừ, là khiến người khác chỉ nhìn thôi mà đã muốn phạm tội đấy." Đừng nói là tại sao Tống Lãnh Thần lại thốt ra lời này, bởi anh chỉ mới thức thôi thì đã bắt gặp ánh mắt si mê của cô dành cho mình, anh cũng là đàn ông, mà đàn ông thì ai có thể chịu nổi được cảnh này chứ?
Chu Tịnh Sơ hoảng hồn cụp mắt xuống, cô không nghĩ Tống Lãnh Thần sẽ nói lời này với mình.
Thầm cầu nguyện trong lòng, Chu Tịnh Sơ mong người đàn ông bên cạnh không làm gì, hãy tha cho cô.
Vẫn đang lo lắng thì bên tai đã vang lên giọng nói trầm ấm, "May cho cô là hiện tại tôi không rảnh.
Mau thay đồ cho tôi."
Tống Lãnh Thần nói xong liền đứng dậy bước khỏi giường, anh đi thẳng vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, bên trong nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.
Chu Tịnh Sơ thở phào trong lòng, cô vội đứng lên chọn cho Tống Lãnh Thần một bộ tây trang chỉnh tề, lấy thêm một cái quần lót màu đen nam tính.
Vừa cầm chiếc quần lên, hai má Chu Tịnh Sơ đã nóng ran.
Lát nữa cô còn phải giúp anh mặc đồ, vậy nên hiện tại phải thật bình tĩnh!
Chẳng mấy chốc Tống Lãnh Thần đã từ bên trong đi ra, cả người ướt sũng, không một mảnh vải che thân.
Chu Tịnh Sơ lấy chiếc khăn tắm cỡ lớn lên rồi bắt đầu lau người cho anh.
Hành động hết sức nhanh lẹ.
Da mặt người con gái thoáng chốc đã đỏ bừng, Chu Tịnh Sơ cố gắng không nhìn lung tung, vậy mà vật nam tính kia lại đập ngay vào mắt, cô muốn tránh cũng chẳng tránh được.
Khi bàn tay chạm vào nơi ấy, Chu Tịnh Sơ có thể cảm nhận được sự nóng bỏng sau tấm khăn màu trắng.
Tiếng cười khẽ phát ra từ cổ họng của người đàn ông, Tống Lãnh Thần biết cô rất ngại, tuy nhiên anh lại rất thích nhìn thấy khuôn mặt đỏ như gấc này của cô.
"Dần dần cô sẽ quen thôi." Tống Lãnh Thần trêu ghẹo một câu.
Lúc này Chu Tịnh Sơ đã đứng dậy, cô với lấy chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt rồi giúp Tống Lãnh Thần mặc vào, cũng chẳng muốn đáp lời anh.
Bởi không biết nên nói gì mới phải.
Trước khi rời đi, Tống Lãnh Thần không quên để lại một câu: "Tối nay sẽ không may mắn như đêm qua đâu."
Trái tim Chu Tịnh Sơ bỗng dưng đập liên hồi khi nghe lời nói nhẹ nhàng tựa lông hồng phát ra từ miệng Tống Lãnh Thần, anh đúng là biết cách khiến người ta lo lắng mà.
"Tôi biết rồi." Không đáp lời thì cũng không nên, vì vậy Chu Tịnh Sơ mới trả lời một câu qua loa.
Khóe môi người đàn ông cong lên, khi đã ăn vận chỉnh tề liền xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc dưới lầu vang lên tiếng động cơ, Chu Tịnh Sơ biết Tống Lãnh Thần đã rời đi, cô cũng chẳng muốn ở lại Quỷ Uyển lạnh lẽo này nữa.
Không chần chừ thêm liền xoay người vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Hôm nay vẫn còn tiết học trên lớp, cô phải tranh thủ đến trường mới được.
Chu Tịnh Sơ gọi taxi đến trường, nào ngờ chỉ vừa bước xuống xe thì bỗng nhiên có người gọi một tiếng, "Chu Tịnh Sơ."
Chu Tịnh Sơ liếc sang nhìn, đập vào mắt cô là hình ảnh của Chu Cầm Hi, cô ta đứng khoanh tay, hai mắt nhìn cô đầy ẩn ý.
Chu Tịnh Sơ không có ý định tiếp lời, cô muốn vào học gấp vì sợ trễ, vốn sẽ đi luôn nhưng nào ngờ Chu Cầm Hi lại lên tiếng, "Nghe nói chị đã dọn khỏi kí túc xá, đi đâu rồi nhỉ?"
Chu Cầm Hi có qua lại với Ngô Hoan - người bạn cùng ở chung kí túc xá với Chu Tịnh Sơ, đêm qua đi uống rượu với Ngô Hoan, vì vậy mà Chu Cầm Hi mới biết được điều này.
Thế là cô ta muốn đến tìm chị gái mình để gây sự, đặt điều nói xấu.
"Em gái thân yêu của tôi ơi, cô bắt tin tức cũng nhanh thật đấy." Chu Tịnh Sơ dừng bước, cô nhếch môi cười khẩy một tiếng.
Chu Cầm Hi đưa tay vuốt lại mái tóc dài, hừ lạnh, "Nói đi, rốt cuộc là chị đã dọn đi đâu? Phải chăng là có người bao nuôi, vậy nên mới chuyển ra sống với người đàn ông đó?"
Đuôi mày Chu Tịnh Sơ cau lại khi nghe lời này, chưa kịp phản bác thì Chu Cầm Hi lại nói tiếp: "Tôi đoán...!ừm, có lẽ người bao nuôi chị là một ông già, nếu không già thì cũng chẳng đẹp trai gì, thân hình mập mạp, xấu xí.
Nếu không phải chị có nhan sắc thì chưa chắc người khác đã cần.".