SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


Sở dĩ Chu Cầm Hi nói như vậy là vì cô ta biết số tiền mà Chu Tịnh Sơ kiếm được không nhiều, cô luôn ở kí túc xá để tiết kiệm tiền xe.

Vậy mà năm cuối cô lại dọn đi, điều này dấy lên nỗi nghi ngờ trong lòng Chu Cầm Hi, biết đâu chị gái cô ta thật sự đã thực hiện loại giao dịch này để ăn sung mặc sướng?
Bàn tay Chu Tịnh Sơ đã cuộn chặt từ bao giờ, cô thật sự không thích nghe những lời nhục mạ từ miệng Chu Cầm Hi, cô rất muốn tiến đến vả vào miệng cô ta một cái thật mạnh.

Nhưng kiềm chế lại, cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh.

Chỉ cần bình tĩnh, việc gì cũng giải quyết được cả.

Phải chi Tống Lãnh Thần nghe được những lời này từ miệng Chu Cầm Hi, biết đầu anh sẽ xử lý cô ta vì tội dám bêu xấu anh.

Chu Tịnh Sơ không để ý đến những lời mà Chu Cầm Hi nói, ngược lại cất giọng đanh thép: "Tôi cảnh cáo cô, nếu cô và Chu Sơn Tấn còn ra tay với Tố gia một lần nào nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tôi không để yên như vậy đâu!"
Dứt lời, Chu Tịnh Sơ liền đi thẳng vào trong, mặc kệ Chu Cầm Hi đang đứng dậm chân tại chỗ.

Tố gia là gia đình của cô, là người thân của cô, cô không thể để bọn họ gặp chuyện gì được.

Nếu Chu Cầm Hi còn ra tay, cô khẳng định sẽ tính sổ đến cùng.

Điển hình, cô sẽ dùng thân thể của mình để trao đổi với Tống Lãnh Thần, không sợ anh sẽ không đồng ý, chỉ sợ cô khó mà nhiệt tình.

Nhưng nếu Chu Cầm Hi còn không dừng tay, thì bằng mọi giá cô cũng sẽ cho cô ta nếm mùi đau khổ!

Chu Tịnh Sơ đi vào phòng học, tâm trạng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, bởi cô nghĩ không nên vì người mà ghét mà buồn bực, như thế thì sống cũng chẳng có nghĩa gì cả.

Cứ tạm quên đi chuyện không vui, khi nào Chu Cầm Hi quá đáng hơn thì tính sau.

Đang thong dong bước từng bước một thì bỗng dưng có một cánh tay đập vào vai, Chu Tịnh Sơ giật mình thảng thốt.

"Tịnh Sơ!"
"Nhã Kỳ, cậu làm mình hết hồn!" Chu Tịnh Sơ đưa tay vuốt nhẹ ngực vài cái, trái tim đang đập nhanh cũng trở nên bình ổn hơn.

"Lúc nãy ở bên đường tớ thấy cậu đi taxi vào, chuyện này là sao vậy?" Cao Nhã Kỳ tự lái xe đi học nên cô ấy phải đỗ xe trước rồi mới có thể đến tìm Chu Tịnh Sơ, vậy nên đến bây giờ mới có thể tìm cô và hỏi cho ra lẽ.

Bình thường Chu Tịnh Sơ không hề đi taxi, bởi kí túc xá cách trường học chẳng bao xa, vậy mà giờ đây cô lại đi từ trên xe xuống, hành động này khiến Cao Nhã Kỳ nghi ngờ.

Phải chăng hiện tại Chu Tịnh Sơ đã không sống ở kí túc nữa?
"À..." Chu Tịnh Sơ không nghĩ Cao Nhã Kỳ sẽ biết được vấn đề này nhanh như vậy, muốn tìm lý do gì đó để thoái thác nhưng lại chẳng nghĩ ra.

Không có cớ, vậy nên cô đã vội nói nhanh: "Tớ trễ học rồi, khi nào gặp cậu sẽ nói chuyện sau."
Vừa dứt lời, Chu Tịnh Sơ đã chạy như bay vào trong.

Cao Nhã Kỳ khó hiểu nhíu mày, cô ấy biết Chu Tịnh Sơ đang tránh câu hỏi của bản thân.

Sao lại như vậy nhỉ?
Không được, Cao Nhã Kỳ cần phải hỏi cho ra lẽ chuyện này!
...!
Tố gia.

Việc của Tố thị đã giải quyết xong xuôi, Tố Phong cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Ông ngồi nhâm nhi ly trà, nhìn vợ trước mặt rồi cất giọng hỏi:
"Em có bảo Tịnh Sơ mời bạn trai của nó đến nhà chúng ta chưa?"
Cao Ý đáp lời:
"Tất nhiên là có rồi, nhưng nghe Tịnh Sơ nói bạn trai của nó không rảnh, hẹn khi khác mới có thể đến nhà ta ăn cơm."
Tố Phong nuốt một ngụm trà đăng đắng, nghe được lời của Cao Ý thì liền đặt tách trà xuống bàn, không hài lòng nói:
"Sao có thể chứ, bạn trai của Tịnh Sơ đã giúp chúng ta, cậu ấy có công rất lớn với Tố gia.

Giờ đây không mời cậu ấy ăn một bữa thịnh soạn thì sao có thể chứ? Em hối thúc Tịnh Sơ đi, bằng mọi giá phải mời được Tống tổng về nhà."
Tố Phong biết Tống Lãnh Thần, trong mắt ông anh là một người đàn ông tài giỏi, tuy còn trẻ nhưng lại rất có năng lực.

Tố thị của ông so với Tống thị của Tống Lãnh Thần đúng là một trời một vực, vậy nên ông mới ngưỡng mộ anh, khen ngợi anh.

Được anh giúp đỡ, ông cực kì cảm kích.


Cao Ý biết tính chồng, vậy nên đã nghe theo, "Được.

Để chiều này em bảo Tịnh Sơ một câu."
"Không, hay là nói liền bây giờ đi.

À mà cũng không được, Tịnh Sơ nó đi học, em lựa giờ nào nó rảnh thì điện nói con bé một câu." Tố Phong gấp gáp đề nghị.

"Em biết rồi."
Tố Trầm từ bên trong đi ra, nghe được cuộc đối thoại giữa hai vợ chồng Tố Phong thì chen vào:
"Con rất muốn gặp anh rể, cũng không biết anh ấy yêu chị Sơ thế nào, chắc là nhiều lắm nhỉ!"
"Con bé này, lại còn nói nhiều.

Nếu không phải tại con thì Tống tổng cũng không tốn công giúp chúng ta." Cao Ý trách mắng.

Tố Trầm bĩu môi, "Sau này con sẽ không sợ Chu gia nữa đâu, bởi anh Lãnh Thần đã là bạn trai của chị Tịnh Sơ rồi.

Có chuyện gì chỉ cần anh ấy búng tay một cái thì tất cả sẽ ổn thôi."
Tố Trầm cảm thấy rất vui vì điều đó, cô ấy rất muốn đi khoe khoang với mọi người rằng Chu Tịnh Sơ là bạn gái của Tống Lãnh Thần, nhưng vì Chu Tịnh Sơ đã dặn dò phải giữ bí mật chuyện này, nếu không có lời dặn đó thì cô ấy sẽ chẳng yên phận như thế đâu.

So với Trình Ngạn Tiêu, Tống Lãnh Thần vốn siêu hơn, đỉnh hơn nhiều!
Tố Phong đưa tay dí nhẹ vào trán con gái mình một cái, "Con bé này!"
Cao Ý nghe lời Tố Phong, canh thời gian chuẩn xác để gọi cho Chu Tịnh Sơ.

Chu Tịnh Sơ chỉ vừa tan tiết thì bỗng dưng nhận được điện thoại của Cao Ý, một dự cảm không lành bỗng dưng ập đến khiến cô ngán ngẩm không thôi.

Nếu cô đoán không nhầm thì Cao Ý gọi cuộc gọi này là vì muốn giục cô đưa Tống Lãnh Thần về đây mà.

Quả thật không sai chút nào, cô vừa bắt máy thì đã nghe giọng nói êm ái của Cao Ý.

Bà khuyên cô mau mời Tống Lãnh Thần về nhà, với sự nhiệt tình đó, cô không thể không chấp nhận.


Bất đắc dĩ lắm Chu Tịnh Sơ mới nói:
"Con biết rồi, chiều nay con sẽ nói với anh ấy."
"Vậy chiều mai con phải mời được bạn trai mình sang Tố gia nhé?"
"Vâng."
Chu Tịnh Sơ bậm môi, điện thoại đã tắt rồi mà lòng cô vẫn còn muộn phiền không thôi.

Cao Ý thật sự làm khó cô mà, bảo cô mời Tống Lãnh Thần về Tố gia ăn cơm, chuyện này liệu có thể xảy ra?
Nén lại một tiếng thở dài, Chu Tịnh Sơ ủ rũ đi ra ngoài.

"Tịnh Sơ, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ."
Chu Tịnh Sơ định sẽ về Quỷ Uyển, vậy mà chưa ra khỏi cổng đã nghe được giọng nói quen thuộc.

Không nhìn cũng biết, người con gái vừa nói chuyện kia chính là Cao Nhã Kỳ.

Thôi toang rồi, Chu Tịnh Sơ biết chắc chuyện của cô và Tống lão đại cao cao tại thượng kia sẽ không thể giấu thêm được nữa.

"À..." Biết phải bắt đầu từ đâu đây, Chu Tịnh Sơ rối rắm không thôi.

"Tịnh Sơ, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì lý do gì mà cậu đã chuyển khỏi ký túc xá, và hiện tại cậu đang sống ở đâu vậy?"
Cao Nhã Kỳ vốn tan học sớm hơn Chu Tịnh Sơ, nhưng vì vẫn còn mang nỗi niềm thắc mắc trong đầu, vậy nên cô ấy quyết định ở lại chờ đợi bạn thân tan học để hỏi han cho ra lẽ.

"Được rồi, tớ sẽ kể cho cậu nghe." Hết cách, Chu Tịnh Sơ không thể giấu được Cao Nhã Kỳ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi