Cao Nhã Kỳ lái xe chở Chu Tịnh Sơ về biệt thự của mình, nơi đây vừa yên tĩnh vừa thoải mái, chẳng một ai có thể làm phiền họ.
Sau khi đã uống một ngụm nước, Chu Tịnh Sơ bắt đầu hồi tưởng về quá khứ.
Cô kể chuyện của Tố gia cho Cao Nhã Kỳ biết, kể luôn giao dịch của cô và Tống Lãnh Thần, một chút cũng chẳng giấu.
"Gì chứ? Tịnh Sơ, cậu bị điên rồi sao?" Sự thật từ miệng Chu Tịnh Sơ khiến Cao Nhã Kỳ ngỡ ngàng không ít, cô ấy không nghĩ bạn mình lại thực hiện giao dịch ngầm này, "Cậu có thể nhờ tớ mà?"
Chu Tịnh Sơ lắc nhẹ đầu, "Chuyện này vốn không nhờ được."
Không phải là cô chưa từng suy nghĩ, mà là việc này chẳng ai có thể giúp được Tố gia.
Cao gia và Tố gia chẳng quen biết gì, Cao lão gia sẽ chịu bỏ ra một số tiền lớn để chi cho Tố gia sao? Còn nữa, Cao gia sẽ cho không số tiền đó mà không lấy lại ư?
Chu Tịnh Sơ biết là không, tuy cô thân thiết với Cao Nhã Kỳ nhưng về phía Cao gia thì không chắc.
Cô không muốn Cao Nhã Kỳ vì cô mà tranh chấp với gia đình mình, càng không muốn để cô ấy khó xử.
Vậy nên mới quyết định đi tìm Tống Lãnh Thần.
Có Tống Lãnh Thần giúp đỡ, cô không cần phải trả lại phí cho anh ta, cũng không cần phải sợ thế lực của Chu Sơn Tấn.
"Cậu...!vậy đến bao giờ Tống Lãnh Thần mới chịu thả cậu đi?" Cao Nhã Kỳ rất sốc, cô ấy không hề nghĩ đến Chu Tịnh Sơ sẽ đi theo con đường này, ở bên một người lãnh khốc như Tống Lãnh Thần, liệu có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ cô đây?
Cao Nhã Kỳ biết và hiểu suy nghĩ của bạn thân, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy đau lòng khi nghe được sự thật này.
Chu Tịnh Sơ đã khổ nhiều rồi, hiện tại cô còn lại gặp chuyện không đâu, phải trở thành dụng cụ ấm giường cho Tống Lãnh Thần, rồi bao giờ mới được tự do?
"Tớ không biết." Chu Tịnh Sơ lắc đầu, mặc dù biết Cao Nhã Kỳ lo lắng cho mình nhưng cô cũng chẳng thể bịa chuyện nói dối, "Anh ta nói bao giờ chán thì sẽ để cho mình đi."
Nghe xong, Cao Nhã Kỳ thở dài một tiếng não nề.
Khi nào Tống Lãnh Thần chán sao, biết là bao giờ chứ?
Thấy ấn đường của Cao Nhã Kỳ cứ chau lại mãi, Chu Tịnh Sơ đưa tay nhẹ vuốt giữa trán cô ấy vài cái, "Cậu đừng lo lắng, thật ra cũng chẳng có chuyện gì cả."
"Nếu biết cậu lấy thân mình ra để trao đổi chuyện này, tớ nhất định sẽ ngăn cản." Cao Nhã Kỳ thấy hối tiếc lắm, phải chi cô ấy biết sớm hơn một chút thì hay quá.
Cô ấy sẽ thuyết phục được Cao lão gia cứu Tố thị mà, dù không được cũng sẽ biến thành được!
Nhưng mọi chuyện hiện tại đã không thể cứu vãn được nữa rồi.
"Đừng tự trách bản thân mình, việc này là do tớ tự quyết định, tớ cũng chẳng hề hấn gì.
Dù sao tớ cũng đã ngủ với Tống Lãnh Thần hơn một lần, giờ đây có thêm nữa cũng chẳng sao đâu.
Cậu đừng lo mà!"
Nói như thế để Cao Nhã Kỳ không khỏi suy nghĩ nhiều, nhưng Chu Tịnh Sơ biết cô ấy sẽ không ngừng nhớ đến việc này.
Tối.
Chu Tịnh Sơ ngồi trong phòng ngủ, cô đang đợi Tống Lãnh Thần trở về, đầu cô vẫn luôn nghĩ về chuyện mời anh đến Tố gia ăn cơm.
Cô biết anh khó mà đồng ý, bởi một người có khí chất vương giả như anh thì xem ai ra gì chứ, đến Tố gia ăn cơm là nể mặt cô, nhưng anh sẽ chịu sao?
Cô chắc chắn bản thân cần phải nỗ lực để thuyết phục anh, nếu không thì chuyện này sẽ bị Cao Ý phát hiện.
Nếu bà biết cô vì Tố thị mà thực hiện loại giao dịch này thì bà sẽ đau lòng đến nhường nào.
Bằng mọi giá cô phải giấu giếm thật kĩ, để mọi người không một ai biết quan hệ mờ ám giữa cô và Tống Lãnh Thần.
Chu Tịnh Sơ đưa tay bưng lấy mặt, lòng lại dâng lên sự nặng nề chưa từng có.
Hiện tại đã là bảy giờ tối, vậy mà Tống Lãnh Thần lại không về biệt thự.
Chu Tịnh Sơ tự nghĩ, có khi nào đêm nay anh không ngủ ở đây không?
Nếu như thế thì cô sẽ thoát khỏi thêm một đêm nữa, nhưng như vậy thì chuyện mời anh về Tố gia ăn cơm sẽ phải dời lại.
Đưa tay vỗ trán vài cái, Chu Tịnh Sơ quá mệt mỏi đi!
Trong lúc cô vẫn còn miệt mài tìm cách để thuyết phục Tống Lãnh Thần thì dưới nhà liền vang lên tiếng động cơ.
Không nhìn cũng biết, là anh đã trở về.
Chu Tịnh Sơ hít sâu một hơi, cô cố ổn định tâm tình lại rồi mới đứng dậy đi từ từ xuống lầu.
"Tống lão đại, tôi có chuyện muốn nói với anh." Chu Tịnh Sơ vừa thấy anh đi vào thì liền nói ngay, cô chớp nhẹ mi mắt vài cái, bàn tay bất giác siết lại.
Tống Lãnh Thần khó hiểu vì nghe câu nói của cô, anh cười như không cười bảo:
"Tắm rửa cho tôi, việc khác nói sau."
Anh biết cô đang nóng lòng, bởi biểu cảm trên khuôn mặt của cô đã nói cho anh hay rằng cô thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Chỉ là anh muốn làm khó cô, muốn để cô sốt ruột.
"Được." Chu Tịnh Sơ kìm nén lại những câu từ đã soạn sẵn trong đầu, cô gật gù, "Tôi phục vụ anh tắm."
Tống Lãnh Thần hài lòng, anh bước từng bước đi lên lầu trên.
Cô đi phía sau anh, vừa vào đến phòng đã bắt đầu cởi áo cho anh.
Mặc dù thấy thân thể anh vài lần nhưng cô vẫn đỏ mặt như bình thường.
Hai má đã nóng ran, đỏ như quả gấc chín.
Chu Tịnh Sơ bắt đầu giúp anh tắm rửa, ngại thì ngại nhưng làm thì vẫn cứ làm.
Bởi chuyện này cô nghĩ sớm muộn gì cũng phải quen dần.
Tống Lãnh Thần rất tận hưởng, ai vừa ngâm trong bồn vừa nhắm mắt dưỡng thần.
"Tống lão đại, tôi có việc quan trọng cần nhờ sự phối hợp từ anh." Chu Tịnh Sơ vừa lau bộ ngực màu đồng của Tống Lãnh Thần vừa mở miệng nhắc đến chuyện cũ.
Nào ngờ chỉ vừa dứt lời thì bỗng dưng anh đã đưa tay mình ra, chỉ với một lực kéo khá nhẹ đã khiến cô ngã vào trong bồn tắm rộng lớn.
Chu Tịnh Sơ không hề có phòng bị, cô ngã vào nước nên cả người bị ướt cả, "Anh..."
Cô không hiểu hành động của Tống Lãnh Thần, anh muốn làm gì chứ?
"Được, để tôi phối hợp giúp cô." Tống Lãnh Thần cười khẽ một tiếng, vừa nói xong đã kéo Chu Tịnh Sơ đến gần vào hôn vào môi cô.
Bàn tay anh giữ chặt lấy eo cô, môi liên tục tìm kiếm ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ trước mặt.
Nụ hôn mà anh dành cho cô không nhẹ nhàng, ngược lại rất cuồng dã.
Anh tham lam hút hết mật ngọt từ cái miệng thơm tho của cô, từng chút từng chút một.
Cánh tay còn lại không yên phận, nó bắt đầu di chuyển xuống dưới giữa hai chân cô.
"Tống Lãnh Thần, đừng mà..." Lúc ngón tay anh đưa vào nơi tư mật, Chu Tịnh Sơ khẽ kêu lên một tiếng, cả cơ thể cũng bất giác run rẩy, "Tôi không có ý đó."
Cô biết anh đã hiểu nhầm ý cô, nói chính xác hơn là cố tình hiểu nhầm.
Người đàn ông này làm sao vậy chứ, lại có thể nói lời mà không giữ lấy lời.
Rõ ràng lúc nãy đã nói tắm cho anh xong thì mới được nói, vậy mà bây giờ lại có ý định kia.
Lúc này Tống Lãnh Thần đã cởi sạch quần áo của cô ra, giọng nói của anh đã trở nên trầm khàn hơn trước, "Dạng chân ra, quấn lấy eo tôi."
Anh đẩy cô vào thành bồn tắm, bắt cô phải nghe lời mình.
Chu Tịnh Sơ không dám không làm theo, cô như bị thôi miên mà nghe theo lời anh bảo.
Tống Lãnh Thần thúc mạnh người một cái, vật nam tính đã nhanh chóng tiến vào bên trong nơi tư mật của Chu Tịnh Sơ.
"Ưm..." Mỗi lần anh tấn công đều mang đến cho cô một cảm giác khó tả, đôi môi anh đào nỉ non thành tiếng.
"Chu Tịnh Sơ, cô đẹp lắm." Tống Lãnh Thần bị cô làm cho mê mẩn, mỗi lần triền miên với cô là anh không thể dứt ra được.
Đến cả anh cũng không biết bản thân đã nghiện cảm giác này từ bao giờ.
"Đừng cắn..." Ngực Chu Tịnh Sơ bị cái miệng của Tống Lãnh Thần trêu chọc không ít, anh vừa múc lấy vừa cắn chặt, vậy nên cô mới đau đớn không thôi.
Chu Tịnh Sơ biết, thân thể của cô đã bị Tống Lãnh Thần vấy bẩn, cả cuộc đời này e là sẽ không có một ai chịu chấp nhận quá khứ của cô.
Cô không có hạnh phúc nữa rồi, tuy nhiên cô sẽ không hối hận, bởi từ đầu cô đã quyết định lựa chọn con đường này thì cô sẽ theo nó đến cùng.
Cô có thể cảm nhận được khao khát mãnh liệt của Tống Lãnh Thần về thân thể của cô, cô đoán anh sẽ không buông tha cho cô sớm như vậy.
Một năm, mười năm, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Như thế cũng chẳng sao, cô sẽ không oán cũng không trách gì cả.
Một đêm dài đằng đẵng, Chu Tịnh Sơ bị Tống Lãnh Thần hành hạ không biết bao nhiêu lần, anh tiến vào người cô bằng nhiều kiểu khác nhau, lần nào cũng khiến cô phải thét lên vì sự tấn công đột ngột kia.
Từ phòng tắm rồi đến phòng ngủ, Tống Lãnh Thần đã ăn cô sạch sành sanh.
Do mệt quá nên Chu Tịnh Sơ đã không thể nào nói đến chuyện khác được, hai mắt nặng trĩu nên nhắm nghiền không thôi.
Sau khi đã thỏa mãn, Tống Lãnh Thần ôm Chu Tịnh Sơ vào lòng rồi mới từ từ đi vào giấc ngủ sâu..