SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


"Anh..." Chu Cầm Hi tức đến nỗi không nói nên lời: "Anh có cần phải nói thẳng như vậy không? Không cho em chút hi vọng nào sao?"
"Cầm Hi, anh xin lỗi." Thấy khóe mắt Chu Cầm Hi ửng đỏ, Trình Ngạn Tiêu cũng chẳng mảy may đến, ngược lại hắn chuyển tầm nhìn đi nơi tránh như đang trốn tránh.

"Anh..." Chu Cầm Hi không nhịn được liền bật khóc nức nở, cô ta cảm thấy đau lòng vì sự thờ ơ cũng như sự bình thản của bạn trai mình.

"Cầm Hi, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại được rồi." Không yêu nhau, ở bên cạnh nhau cũng không khiến cả hai vui vẻ.

Trình Ngạn Tiêu tin đây chính là giải pháp tốt nhất.

"Anh nói gì chứ?" Chu Cầm Hi đơ người trong giây lát, đây là lần thứ hai cô ta nghe được những lời này từ miệng của Trình Ngạn Tiêu.

Trái tim cô ta đau đến nỗi muốn vỡ nát, "Lần đầu tiên của em là cho anh, thân thể của em cũng bị duy nhất một mình anh chiếm hữu, giờ anh muốn chia tay sao?"
Dù gì khi quen Trình Ngạn Tiêu thì Chu Cầm Hi vẫn là một cô gái trong sạch, những gì tốt đẹp của cô ta đều cho hắn hết.

Vậy mà giờ đây hắn lại muốn rời xa, Chu Cầm Hi tự hỏi bản thân rằng cô ta có nên buông tay rồi không?
"Cầm Hi, em không thể nói như vậy được.


Là chính em đã quyến rũ anh, cũng chính em đã leo lên giường anh." Mặc dù không muốn tính toán từng li từng tí thế này nhưng Trình Ngạn Tiêu vẫn phải nói, đầu tiên là Chu Cầm Hi tiếp cận hắn trước, đây đâu phải lỗi của hắn chứ?
"Anh!" Chu Cầm Hi không nhịn được mà hô lớn lên, quả thật chính cô ta đã chen ngang vào cuộc tình giữa Trình Ngạn Tiêu và Chu Tịnh Sơ, giờ biết nói gì để bào chữa đây?
Chu Cầm Hi cảm thấy mặt mũi mình bị mất hết, dù sao cô ta cũng là bảo bối của Chu gia, có cần hạ thấp mình để cầu xin sự thương hại của người khác không?
"Được, tôi đồng ý chia tay.

Chúng ta chia tay đi, từ nay về sau đường ai nấy đi!"
Chu Cầm Hi đã thông suốt, cô ta không còn mặt mũi để van xin nài nỉ gì Trình Ngạn Tiêu nữa, nếu như hắn đã không cần thì cô ta cũng chẳng nên thiết tha gì thêm.

Dừng lại thì dừng, trên đời này cũng đâu phải chỉ có Trình Ngạn Tiêu là đàn ông!
Chu Cầm Hi dậm chân rời đi, bàn tay không biết đã cuộn lại từ bao giờ.

Hành động dứt khoát của Chu Cầm Hi khiến Trình Ngạn Tiêu ngỡ ngàng, hắn không nghĩ cô ta sẽ chấp nhận dễ dàng như vậy.

Nhưng như thế cũng tốt, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi.

Nghe Chu Cầm Hi nói Chu Tịnh Sơ bị thương, không biết hiện tại cô ra sao rồi nữa.

Hắn muốn đến thăm cô quá, nhưng biết chắc sẽ chẳng thể nhìn thấy cô đâu.

...!
Lạc Quân Bách nhìn Tống Lãnh Thần bằng ánh mắt hoài nghi, rồi nhìn vật trên tay anh, hắn không khỏi chau mày:
"Cậu định làm như thế thật à?"
"Mình không thích nói đùa." Tống Lãnh Thần trả lời thẳng thắn.

"Lão đại, hay là chúng ta suy nghĩ cách khác đi." Tần Du thấy việc làm sắp tới đây của Tống Lãnh Thần không hay cho lắm, hắn thật sự không muốn anh làm như thế chút nào.

"Đây là cách duy nhất." Tống Lãnh Thần đã nghĩ kĩ, muốn Chu Tịnh Sơ không còn tự ti về nhan sắc của mình nữa thì cách làm tốt nhất hiện tại đó chính là bản thân anh cũng bị thương như thế.

Nếu như mặt anh có vết sẹo dài như cô, anh tin chắc rằng cô sẽ thay đổi suy nghĩ.


Tống Lãnh Thần nhìn con dao trên tay mình, lưỡi dao sắc bén vô cùng, chỉ cần cứa nhẹ vào da thì máu sẽ chảy ra.

Tống Lãnh Thần đưa con dao về phía Lạc Quân Bách, bình thản đề nghị:
"Muốn thử cảm giác rạch mặt bạn tốt không?"
"Không cần đâu." Lạc Quân Bách xua tay, ngán ngẩm lắc đầu: "Rạch mặt tên khốn nào thì được, chứ bảo mình để lại một đường sẹo trên làn da trắng trẻo này của cậu, mình thật sự không làm được."
"Không ngờ cũng có việc mà Lạc Quân Bách cậu không làm được đấy." Tống Lãnh Thần cười khẩy một tiếng, "Vậy thì để mình tự xử."
Tống Lãnh Thần vừa đưa con dao lên ngang ngực thì đã bị Lạc Quân Bách bắt cánh tay lại, "Hay là nghĩ cách khác đi, chứ một đường mà rạch xuống thì cậu sẽ xấu lắm đấy."
"Cậu biến đi." Tống Lãnh Thần hất cánh tay Lạc Quân Bách ra, không chần chừ gì thêm liền đưa lưỡi dao sắc nhọn kề vào má mình.

Anh canh chuẩn xác, chưa đầy ba giây sau đã kéo một cái, ngay sau đó chất lỏng màu đỏ cũng chảy ra, dính đầy trên lưỡi dao.

Tần Du vội xử lý vết thương cho Tống Lãnh Thần, nhìn đường cắt dài trên mặt anh Tần Du xót xa không thôi, chắc là lão đại của hắn đau lắm nhưng không chịu nói ra.

"Đã đau thì kêu lên đi." Lạc Quân Bách có thể thấy được bàn tay Tống Lãnh Thần đã cuộn chặt từ bao giờ, hắn biết Tống Lãnh Thần đau đớn lắm, nỗi đau cắt da cắt thịt sao mà không đau cho được? Nhưng Tống Lãnh Thần là ai, dễ gì anh chịu hé miệng than đau với người khác chứ.

Nghe Lạc Quân Bách chọc ghẹo, Tống Lãnh Thần chỉ im lặng ngồi yên cho Tần Du xử lý vết thương giúp mình.

Lạc Quân Bách chứng kiến sự thuần thục của Tần Du, cũng thấy rõ mồn một vết cắt mà Tống Lãnh Thần để lại trên mặt anh sâu đến mức nào.

Lúc này hắn đã không nhịn được mà cảm thán:

"Cậu cũng nhẫn tâm thật, lại xuống tay với chính bản thân nặng như vậy.

Sau này chắc lâu lắm mới hồi phục đây!"
Cánh môi người đàn ông nào đó hé mở, lời nói thốt ra cũng toàn mùi thuốc súng:
"Cậu mà lải nhải nữa, mình sẽ đá cậu đi đấy."
"Được rồi được rồi, mình im lặng." Lạc Quân Bách giơ tay đầu hàng, mặc dù là thế nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn tràn đầy sự tiếc nuối.

Hắn tiếc vì sự điển trai của Tống Lãnh Thần, thật ra hắn thấy như thế cũng tốt, chỉ có vậy mới khiến Chu Tịnh Sơ tin tưởng tình cảm mà Tống Lãnh Thần dành cho cô.

Nhưng Lạc Quân Bách thấy lạ lắm, không hiểu sao người anh em của hắn lại biết yêu, đã thế còn bất chấp hủy dung vì tình yêu.

Bị điên rồi!
Tình yêu đúng là khiến con người ta điên dại mà, lúc trước Tống Lãnh Thần đâu có như thế.

Lạc Quân Bách thầm cầu mong bản thân không dính vào con quỷ tình yêu đó, để hắn không làm những hành động điên rồ thế này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi