SỦNG TÌNH SỰ GIAM CẦM CẢ ĐỜI


"Mà Tần Du này, vết sẹo nặng như vậy liệu có thể chữa trị hết không?" Lạc Quân Bách vẫn không im lặng được, chốc chốc lại cất tiếng hỏi.

Tần Du vẫn đang giúp Tống Lãnh Thần xử lý vết thương, nghe Lạc Quân Bách hỏi thì đáp lời:
"Có thể ạ.

Chỉ là thời gian hồi phục lâu một tí mà thôi."
Thuốc đặc trị sẹo không phải không có, tuy hơi đắt tiền một tí nhưng đó chẳng phải là vấn đề đáng nghi ngại.

Chỉ có điều thời gian để điều dưỡng lại hơi lâu hơn bình thường.

"Cũng không biết tình yêu là gì, để Tống lão đại vướng vào rồi lại tự hành hạ bản thân thành ra thế này." Lạc Quân Bách vẫn huyên thuyên một mình, hắn thở dài ngán ngẩm.

Nghe được câu than vãn của Lạc Quân Bách, Tống Lãnh Thần chỉ im lặng không đáp lời.

Thật sự mà nói anh trước đây anh chưa từng có những hành động như hôm nay, nhưng từ khi Chu Tịnh Sơ xuất hiện thì anh đã thay đổi.

Anh biết lo lắng và quan tâm cho một người phụ nữ xa lạ, biết vui buồn khi đối mặt với cô, biết ghen tuông khi nghe cô nhắc đến bạn trai cũ.

Quan trọng nhất là anh còn tự làm tổn thương bản thân với mong muốn không còn bị cô xa lánh nữa.

Chu Tịnh Sơ là người phụ nữ mà anh đã định là của anh, cả đời này cô cũng không thể rời xa anh.


Sau khi đã băng bó xong, Tống Lãnh Thần mới cầm chiếc gương lên soi.

Mặt trái của anh hiện tại đã có một vết sẹo dài, so với Chu Tịnh Sơ thì không khác là bao.

Lúc tự rạch mặt chính bản thân mình, Tống Lãnh Thần cảm thấy rất đau đớn, nhưng so với anh thì vết thương đó không khiến anh la hét dữ dội, thậm chí là hé răng than đau.

Còn về phía Chu Tịnh Sơ, mặc dù không chứng kiến cận cảnh cô bị rạch mặt nhưng lúc anh tiến vào cứu cô, anh đã nghe được giọng của cô, nó phát ra với âm lượng cực to, như là muốn xé rách màng nhĩ vậy.

Anh biết cô đau lắm, cũng biết cô khó mà vượt qua được.

Vì muốn chịu đựng sự khổ sở của cô mà anh đã làm việc này, vết thương trên mặt cũng chính là đang nhắc nhở anh phải bảo vệ thật tốt cho Chu Tịnh Sơ, cũng như phải trả thù những kẻ đã hại cô ra nông nỗi thế này.

"Mặt bị thương nhưng vẫn đẹp trai lắm đấy!" Lạc Quân Bách lại là người lên tiếng trước, hắn nở một nụ cười ngọt ngào, vẻ phong tình càng lộ ra nhiều hơn.

"Còn phải nói." Tống Lãnh Thần cười nói, song cũng đứng dậy và rời khỏi phòng bệnh.

"Haha, kiêu ngạo, đúng là kiêu ngạo!" Lạc Quân Bách vội vã đi theo, dọc hành lang đều vang lên tiếng cười của hắn.

...!
"Anh Lập, chúng tôi đã làm tốt rồi chứ?"
Cảnh Lập ngồi trên ghế, hắn khoanh tay một cách nhã nhặn.

Đưa mắt nhìn người phụ nữ không một mảnh vải dưới đất, hắn gật đầu đáp lời tên đàn ông vừa hỏi mình:
"Rất tốt."
Cảnh Lập ra hiệu bằng tay, thuộc hạ của hắn liền lấy một xấp tiền ra và đưa cho ba tên đàn ông nham nhở kia.

Chúng nhận tiền, miệng liên tục cảm ơn.

Vừa được thỏa mãn nhu cầu sinh lý, vừa có tiền tiêu, việc làm này đúng là nhẹ nhàng mà!
Đợi đến khi ba tên đàn ông rời đi thì Cảnh Lập mới mở miệng nói chuyện với người phụ nữ thân tàn ma dại dưới đất:
"Đường đường là thiên kim tiểu thư của Thượng Quan gia, giờ đây lại trở nên tồi tàn thế này.

Đây là nghiệt của cô, đáng đời!"
Thượng Quan Anh Xuyên nằm rạp dưới đất, cô ta bị bạo hành một cách đáng sợ.

Tóc tai rối bời, mặt mũi phờ phạc, hai mắt vì khóc quá nhiều mà sưng húp lên.


Trên cơ thể cô ta không chỗ nào là không có vết thương, vết đánh, vết cắn, vết bầm, đâu đó còn vương lại những dòng máu đỏ chói.

Cả một đêm bị bạo hành, giờ đây Thượng Quan Anh Xuyên không còn tí sức lực nào, cô ta mệt mỏi đến độ không nói chuyện được, muốn động đậy cơ thể lại càng khó.

Thượng Quan Anh Xuyên nuốt một ngụm nước bọt đắng chát trong cổ họng, bàn tay đã siết chặt lại từ bao giờ.

Cô ta hận Chu Tịnh Sơ, hận Tống Lãnh Thần, hận những kẻ đã làm hại cô ta, hận luôn những kẻ đã chứng kiến cảnh cô ta bị cưỡng bức ngày hôm nay.

Cô ta hận tất cả, muốn giết chết hết tất cả!
Thượng Quan Anh Xuyên thề, nếu như cô ta ra khỏi nơi này thì cô ta sẽ không để yên, nhất định phải trả thù tới cùng!
"Một lũ chó má, khốn nạn!" Dù đã kiệt sức nhưng Thượng Quan Anh Xuyên vẫn gằng giọng chửi một câu, hai mắt cô ta bỗng xuất hiện vài tia máu đỏ.

"Vì tôi quá nhẹ tay nên cô mới vẫn không sợ trời không sợ đất mà chửi thế này sao?" Đối với sự phẫn uất của Thượng Quan Anh Xuyên, Cảnh Lập chỉ bình tĩnh hỏi lại một câu.

Lúc này Thượng Quan Anh Xuyên đã im lặng, cô ta đảo mắt nhìn đi nơi khác.

Một thuộc hạ bỗng dưng cất tiếng hỏi Cảnh Lập:
"Anh Lập, tiếp theo đây Thượng Quan Anh Xuyên phải xử lý thế nào ạ?"
"Cô ta đã làm với Chu Tịnh Sơ thế nào thì bây giờ phải đối xử với cô ta y như vậy." Cảnh Lập thản nhiên đáp.

"Vâng." Tên thuộc hạ hiểu ra, lập tức lấy một con dao găm tiến đến bên cạnh Thượng Quan Anh Xuyên.

"Không..." Thượng Quan Anh Xuyên kinh hãi khi nhìn thấy mũi dao sắc bén trước mặt, cô ta sợ sệt lùi về sau, nhưng vì sức không còn nên động tác cực kì chậm chạp.

"Tự làm tự chịu!" Thuộc hạ vừa nói xong thì liền rạch một đường thẳng dài xuống má Thượng Quan Anh Xuyên, điều này khiến cô ta hét lên dữ dội.


"Aaa..."
Đau đớn vẫn chưa qua đi, lại một đường thẳng nữa xuất hiện bên má còn lại của cô ta, máu cứ thế mà chảy xuống ròng ròng.

"Aaa..."
Thượng Quan Anh Xuyên bị rạch hai bên mặt, cô ta đau đến mức la lên hết cỡ, máu cứ thế mà nhỏ giọt xuống tay cô ta, ngày một nhiều.

Thượng Quan Anh Xuyên nằm vật ra đất, lại còn lăn lộn vài vòng vì không chịu đựng nổi cảm giác này.

"Đây là kết cục của kẻ ngu xuẩn!" Cảnh Lập lạnh lùng nói một câu, khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Mặc cho Thượng Quan Anh Xuyên gào khóc dữ dội, Cảnh Lập chẳng hề dành một chút thương tiếc nào cho cô ta.

"Anh Lập, tên tài xế đã bị hành hạ mà chịu không nổi, đã chết rồi ạ."
Bỗng dưng có một thuộc hạ đi vào thông báo, Cảnh Lập nghe thế thì gật đầu:
"Ừ."
Tên tài xế kia dù sao cũng là kẻ nghe theo mệnh lệnh mà làm, nhưng gã ta cũng đã hại đến Chu Tịnh Sơ, vậy nên kết cục của hắn cũng sẽ rất thảm hại.

Đã xử lý xong tên tài xế, giờ đây chỉ còn mình Thượng Quan Anh Xuyên mà thôi.

....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi