TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Phó Cẩm tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng tìm được, y lấy ra rồi giao cho hai người Đế Thần Uyên.

“Mặc thúc thúc, lệnh bài này là cái gì vậy?” Phó Cẩm tò mò nhìn Mặc Giản Thư.

"Là chìa khóa của một bí cảnh, tổng cộng có tám cái, tập hợp đủ thì có thể mở được bí cảnh, mỗi tấm lệnh bài chỉ có thể đưa 200 người tiến vào. Sáu chìa khóa còn lại không có có tung tích gì, cứ như bị biến mất." Thật phiền phức.

Bắc Thần nhìn lệnh bài, à, sáu cái còn lại hình như đều nằm trong tay Vô Song Lâu, mỗi chủ nhà một cái, chủ thượng hai cái.

Mặc Giản Thư thấy Đế Thần Uyên cứ nhìn chằm chằm Bắc Mạc Khanh, cũng không biết đang nhìn cái gì, đồng dạng mang mặt nạ, có cái gì để nhìn?

Bắc Mạc Khanh đương nhiên biết có người đang nhìn mình chằm chằm, nhưng không thành vấn đề, trong mắt không có sát ý, cho nên không cần để ý.

"Còn chưa hỏi tên của ngươi. Ngươi là sư tôn của vị hôn phu Phó Cẩm, tự nhiên cũng là tiền bối của Phó Cẩm, làm quen một chút, ngươi thấy sao?"

"Tại hạ Mặc Giản Thư, bên cạnh ta là Đế Thần Uyên."

Bắc Mạc Khanh lúc này mới nhìn qua, Đế Thần Uyên? Hình như ta đã nghe qua ở nơi nào rồi, ở đâu a? Hẳn làtrong  một quyển sách, quên đi, không nghĩ nữa.

Hệ thống trong không gian tự nhiên nghe được, hóa ra anh chính là Đại Ma Vương kia, he he, người này rất xứng với kí chủ.

"Ai nha, Trục Trần, ngươi buông ta ra, hóa ra là đối tượng ta tìm cho kí chủ nha, ngươi nhìn người đó xem, đẹp trai, thực lực mạnh, có thể bảo vệ kí chủ, xứng đôi vừa lứa sao, hai mỹ nam."

Trục Trần nghe vậy, nhìn về phía hai người bọn họ gật đầu, quả nhiên xứng đôi vừa lứa, chẳng qua hai thẳng nam sắt thép này, có thể đến với nhau sao?

"Một người có chỉ số EQ âm, một người cao lãnh trầm mặc ít nói, ta cảm thấy coi như có xứng cũng không nhất định có thể đến với nhau."

Hi Triệt mỉm cười, nhìn Trục Trần nhướng mày, "Cái này còn không đơn giản, thấy người đứng bên cạnh kia không, đó là thần trợ công đấy, còn có sự dẫn dắt của ta, bọn họ tuyệt đối sẽ thành."

"À, Bắc Mạc Khanh."

Nói xong cúi đầu nghiên cứu bản đồ trước mặt, quân địch dường như có động tĩnh, hắn dự định lần này sẽ giáng một đòn nặng nề cho bọn chúng, đã tám năm trôi qua, hắn chơi đã lâu rồi. Còn hai năm nữa, nhiệm vụ sẽ kết thúc.

Oa, người này và Đế Thần Uyên không kém gì nhau, nếu không ghép hai người lại một chỗ, miễn đi gây họa cho người khác.

Mặc Giản Thư nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hai người này thật xứng đôi, hay là thử tác hợp, vạn nhất thành, vậy không phải Đế Thần Uyên sẽ có người quản sao, ha ha ha ha ha...

"Thật có lỗi, người này nơi này có vấn đề, xin thứ lỗi."

Đế Thần Uyên nhìn Bắc Mạc Khanh chỉ chỉ vào đầu mình.

Bắc Mạc Khanh nhìn Mặc Giản Thư nhẹ gật đầu, người này dáng dấp đẹp trai, không ngờ lại là kẻ ngốc, thật đáng tiếc.

Không ngờ buổi sáng lại trôi qua nhanh như vậy, mấy người Bắc Ti có mang đến một số món ăn, không ngờ lại có người tới thêm.

"Chủ thượng, có khách, có muốn thuộc hạ mang thêm chút nữa không?"

Bắc Ti nhìn bọn họ, chợt nhận ra bọn họ là ai, họ sao có thể ở đây?

"Các ngươi có ăn không?"

Bắc Mạc Khanh mặt lạnh nói ra lời này, khiến người ta không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu.

Đế Thần Uyên nhắm mắt lại, sao anh có thể thấy một người thần bí như vậy đáng yêu, chết tiệt.

Mặc Giản Thư trợn to hai mắt, Bắc Ti gọi hắn là gì? Chủ thượng? Chẳng lẽ hắn chính là chủ thượng của Vô Song Lâu kia, không ai nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, cũng không người nào biết tên của hắn.

Nghe nói trước đó cũng có nhìn thấy hắn nhưng chỉ là một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không rõ người đó trông như thế nào.

Không ngờ lần này lại bị hắn (Mặc Giản Thư) nhìn thấy, tuy không nhìn thấy mặt nhưng hắn đã mãn nguyện rồi.

Bắc Mạc Khanh nhìn hai người, không ai đáp lại, chẳng lẽ đầu óc cả hai người đều có vấn đề?

Bắc Tị thấy tràng diện này, liền biết người này đã đoán được thân phận của chủ thượng, chẳng qua tình huống này là như thế nào, cảm giác người kia sắp cướp chủ thượng đi là sao? Ảo giác à?

Đế Thần Uyên đột nhiên nhớ tới "Vậy liền phiền phức."

"Vậy thì cùng ăn đi."

*

Nam Cung Linh đang ngồi trong thư phòng đọc thư, trên mặt tràn đầy ý cười, sau bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng đến lúc kết thúc sao? Trong thư Khanh đệ nói khoảng hai năm nữa sẽ trở lại.

Không biết bây giờ Khanh đệ thế nào, chắc sụt cân rồi, nơi đó thì có thể ăn được gì tốt, ai.

"Phụ hoàng, Hoàng thúc khi nào trở về? Lý nhi đã lớn rồi, không phải Phụ hoàng nói chờ Ly nhi lớn Hoàng thúc sẽ trở về sao?"

Cái áo bông nhỏ bị rách này, ngày nào cũng ghé vào tai y lãi nhãi, câu nào cũng nhắc đến Khanh đệ, y thừa nhận mình thấy chua.

"Nhanh thôi, Hoàng thúc của còn gửi thư báo hai năm nữa sẽ trở lại."

Nam Cung Nguyệt Ly nhận được tin tức liền chạy ra ngoài, Hoàng thúc hai năm nữa sẽ trở lại, ta tính thời gian, ta sẽ là người đầu tiên đến đón Hoàng thúc.

Buổi chiều Phó Cẩm tiễn hai người đi, Đế Thần Uyên nhìn Bắc Mạc Khanh, trong lòng luôn có cảm giác không khó chịu, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi họ rời đi, Kỳ Tướng Quân một mực nhìn về phương xa, Bắc Mạc Khanh hơi tò mò.

"Kỳ Tướng Quân đây là coi trọng ai rồi?"

"Thần coi trọng người kia nhưng... Khụ khụ, Vương gia, ngươi đang nói bậy bạ gì đó, thần..." nói xong xoay người rời đi, Bắc Mạc Khanh nhìn về phía xa xa, không lẽ y thật đã coi trọng người đầu óc có vấn đề kia sao.

Nguyên bản ta muốn giới thiệu cho ngươi, nhưng người kia đầu óc không bình thường, chẳng lẽ Kỳ Tướng Quân thích như vậy sao? Ta không hiểu, ta không hiểu, mọi người xung quanh ta ai cũng có đối tượng, chỉ có một mình ta là không ai muốn, chẳng lẽ dáng dấp của ta không đẹp?

Sau khi trở về, Bắc Mạc Khanh ngồi trước bàn trang điểm nhìn mình trong gương, cũng không xấu nha, chẳng lẽ do mặt nạ sao? Mặt nạ này thì làm sao? Mặt nạ cũng không xấu nha, lại còn là một Đế khí.

Bắc Mạc Khanh tháo mặt nạ xuống, có chút mê man nhìn bản thân, mình đẹp trai như vậy sao? Hình như có người thích ta...

Người đó chính là, chính ta, sao thế gian lại có người xinh đẹp như này. Cửu Linh vừa đi vào đã thấy sư tôn của mình đang soi gương...

Sư tôn đang coi trọng ai rồi? Hay là người đang tự luyến?

"Tới rồi à, xem sách tới đâu rồi?"

Bắc Mạc Khanh quay đầu nhìn Cửu Linh, đã hai ngày rồi, sẽ không đến nổi còn chưa xem phải không?

Ta có thể nói cái gì, có thể nói ta không có xem sao? "Đệ tử có xem một chút..."

"À, vậy à? Xem bao nhiêu rồi, ta kiểm tra một chút?"

Bắc Mạc Khanh nhìn chằm chằm Cửu Linh, giống như đã nhìn thấu Cửu Linh, Cửu Linh vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt uy hiếp mười phần của sư tôn.

"Chưa, chưa xem".

Cuối cùng Cửu Linh vẫn nói ra sự thật, hắn không thể chịu được ánh mắt của sư tôn.

"Thời hạn bảy ngày còn có năm ngày, con tự xem mà làm, đi đi."

Sau khi Cửu Linh bước ra ngoài thì chợt tỉnh lại, sư tôn vừa rồi không đeo mặt nạ, ta vậy mà không có để ý, a a a a a a a a a a a a, bỏ lỡ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi