TA - BỆNH CÔNG TỬ TUYỆT THẾ VÔ SONG

Ta bây giờ quay lại còn kịp không...

Quên đi, quay lại chắc chắn bị mắng, trở về gặp tiểu gia hỏa cũng không tệ.

Không lâu sau, đại chiến lần nữa nổ ra.

Tháng 3 năm Ly Uyên thứ 369, đại chiến sắp đến, quân địch dốc toàn bộ lực lượng, dự định đánh một trận quyết định cuối cùng với nước Nam Lý.

Tuy nhiên không thể toại nguyện, Nam Ly quốc Nhiếp Chính Vương Bắc Mạc Khanh đích thân dẫn quân, sức mạnh quân đội quá mức cường đại, sau tám năm, những người đó đã giết không biết bao nhiêu người, sao có thể đơn giản như vậy.

Sau đó một vài trận chiến to nhỏ liên tiếp xảy ra, vào tháng 3 năm Ly Uyên thứ 370 chiến tranh kết thúc.

Từ đó về sau Trọng Lê Đại Lục thống nhất, công tác đăng nhập của Bắc Mạc Khanh cũng sẽ kết thúc vào ngày mai.

Đên đó, Bắc Mạc Khanh viết một bức thư cho Nam Cung Linh, Nam Cung Linh sau khi nhận được rất vui mừng, sau mười năm, cuối cùng cũng được gặp lại nhau.

Nam Cung Nguyệt Ly hay tin, ngay trong đêm liền đi tới cổng thành ở lại, nàng muốn là người đầu tiên nghênh đón Hoàng thúc.

Ngày hôm sau Bắc Mạc Khanh vừa mở mắt đã nhận được tin chúc mừng từ hệ thống.

"Chúc mừng ký chủ lấy được tu vi Võ Đế đỉnh phong, (có thể dung hợp, võ kỹ trước đó ký chủ thu được có thể được dung hợp cùng lúc với dung hợp tu vi Võ Đế)."

"Chúc mừng kí chủ thu được Thánh Minh Đại Lục Vô Song Lâu."

"Chúc mừng kí chủ thu được..."

Trong mười năm qua, Bắc Mạc Khanh đã tu luyện được tu vi Kiếm đạo đỉnh cao, tu vi Thánh phẩm Y sư, và Thánh phẩm Trận pháp sư.

Cộng thêm lúc trước hắn đã có tu vi Linh Đế đỉnh phong cùng truyền thừa Đan đế đỉnh phong, hắn cảm thấy bản thân có đủ sức mạnh để bảo vệ đại ca và bản thân.

Đương nhiên, trong mười năm qua, ngoài tu vi được ban thưởng, hắn còn thu được không ít thư, linh thạch và quần áo thì không cần phải nói, nhiều đến mức xài cả đời không hết.

Còn có một chiếc nhẫn thông với nhẫn Linh Cảnh, theo hệ thống nói, cái này là chuẩn bị cho nửa kia của mình, thật sự rất kỳ quái.

Cũng có không ít ghi chép công pháp tự sáng tạo, loại vật này có tới tám cái, quá hi hữu, Bắc Mạc Khanh chỉ dùng một ghi ghép kiếm kỹ tự sáng tạo.

Kiếm pháp đầu tiên hắn tự sáng tạo "Đế - Lạc ảnh", kiếm pháp này rất thích hợp để sát phạt, hạ kiếm không ảnh... tổng cộng có mười thức.

Thức thứ nhất: Lạc ảnh

Thứ thứ hai: Tiên kiến lạc ảnh



Thức thứ mười:Vũ kiếm lạc tịch (thức này bá đạo vô cùng, kiếm như mưa rơi xuống chỉ còn một mảnh lãnh tịch).

Bắc Mạc Khanh dự định ngày mai lên đường, nên hôm nay phải dung hợp mấy phần thưởng.

Tiến vào không gian, Bắc Mạc Khanh lấy rat u vi Võ Đế đỉnh phong cùng võ kỹ, dung hợptừng cái một.

Sau khi thu được tu vi Võ Đế, Bắc Mạc Khanh có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng thần bí khiến mình mất khống chế, không ngờ thứ khiến mình mất khống chế lại là một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng này đã cùng Bắc Mạc Khanh hòa thành một thể, nhưng thứ này ở đâu ra? Nó liên quan gì đến những thứ thuốc đó...

Bắc Mạc Khanh trên thân nhiều thêm một tầng khí tức trầm ổn lão luyện, vốn dĩ đã khá trầm ổn, bây giờ lại càng...

"Này, EQ của nhóc này lại tụt xuống, không nên đâu. Không thể nói tất cả những người luyện võ đều là trai thẳng, nhưng sao EQ của nhóc này lại tụt xuống, vốn đã là số âm, giờ lại còn thái quá hơn. "

Trục Trần kinh ngạc nhìn Bắc Mạc Khanh.

"Trục Trần phải làm sao đây, kí chủ của ta sẽ không phải vĩnh viễn độc thân đi."

"Không đến nỗi như vậy, ít nhất còn có cơ hội, chỉ là mỏng như hạt cát, không, không bằng hạt cát."

Trục Trần không nói ngoa (khoa trương), Bắc Mạc Khanh mệnh chú cô sinh (cô sinh: nhân sinh cô độc) a, căn bản không có hi vọng, nhưng để cho Tiểu Đoàn Bảo của y một tia hi vọng, nên mới nói không chừng còn có cơ hội.

"Tốt rồi, ta nhất định sẽ tìm đối tượng cho kí chủ, để kí chủ không còn cô đơn nữa, những chuyện kia tuyệt đối sẽ không xảy ra."

Hi Triệt đã quyết định rằng người mạnh nhất trên thế giới này được sinh ra để dành cho ký chủ nhà mình, và chỉ có anh mới có thể bảo vệ ký chủ, xứng với ký chủ, nếu như ký chủ không thích thì, thì liền tiếp tục tìm cách, nhưng nếu thích thì tốt hơn.

Nửa tháng sau

Bắc Mạc Khanh dẫn quân trở về kinh thành mà hắn vẫn luôn nhớ nhung, nơi đó có đại ca, và gia đình...

Bắc Mạc Khanh nhìn cổng thành, không đợi cổng thành mở ra, một tiểu cô nương từ trên tường thành nhảy xuống.

Tiểu cô nương chạy thẳng về phía Bắc Mạc Khanh rồi nhảy lên người Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh vốn dĩ muốn giết người, nhưng đột nhiên phát hiện ra khí tức của tiểu nha đầu nên dừng tay lại, mặc cho tiểu nha đầu ôm mình.

"Hoàng thúc, Ly nhi nhớ người muốn chết, Ly nhi đều đã lớn người mới trở về..."

"Tiểu nha đầu, đi xuống trước, được không? Chúng ta về trước rồi ôn chuyện sau."

Nam Cung Nguyệt Ly nhảy xuống đi trước dẫn đường, Bắc Mạc quan sát hai bên đường, thật quen thuộc, ta đã trở lại...

Các tướng quân đã vào đại điện, duy chỉ có Bắc Mạc Khanh không đi, đại ca không thấy được hắn trở về sẽ làm gì? Bắc Mạc Khanh vừa tới cửa cung đã tách ra với đám người, một mình đi đến thư phòng.

Nam Cung Linh nhìn đám người trở về, trong lòng cao hứng đến cực điểm, thế nhưng y nhìn một vòng cũng không thấy Bắc Mạc Khanh, chuyện gì đã xảy ra?

Mọi người bị Nam Cung Linh hỏi cũng không biết trả lời như thế nào, Nhiếp Chính Vương bàn giao nếu Hoàng Thượng hỏi không được trả lời, chỉ là...

Nam Cung Linh thấy đám người quỳ ở đó không nói một lời, còn tưởng có chuyện gì, nhưng thật ra ý định ban đầu của Bắc Mạc Khanh là muốn làm cho Nam Cung Linh kinh hỷ, đây chính là chuyện người không có EQ làm ra.

Trục Trần nhìn thấy hết thảy, cạn lời, Bắc Mạc Khanh có ngốc không? Đây là chuyện người có thể làm sao? Đây là kinh hỉ sao? Đây là kinh hải có được hay không?

"Này, Bắc Mạc Khanh, nếu ngươi không vào chính điện, toàn bộ hoàng cung sẽ bị đại ca của ngươi lật đổ."

Trục Trần trong đầu đột nhiên lên tiếng, Bắc Mạc Khanh có chút khó hiểu, tại sao đại ca lại muốn lật đổ cung điện, bọn họ làm cái gì vậy?

Trục Trần không nói nên lời, mắng: "Ngươi có ngu không, người khác đều trở về có mình ngươi không ở, ngươi nói khiến người ta kinh hỉ sao? Ngươi ta là kinh hãi."

Bắc Mạc Khanh nghe Trục Trần nói, trong lòng đột nhiên cảm thấy, tựa hồ thật sự là như vậy, xong...

Bắc Mạc Khanh vội vàng đi vào đại điện, thấy Nam Cung Linh đằng đằng sát khí, Bắc Mạc Khanh không biết vì sao thân thể run lên, hắn rõ ràng còn mạnh hơn đại ca, tại sao...

Sau khi Bắc Mạc Khanh bước vào, vội vàng hành lễ, “Hoàng huynh, thần đệ đến muộn, xin thứ lỗi.” Chờ trở về rồi giải thích cho đại ca sau, giờ cứ hống cho qua đã.

Trục Trần đang quan sát trong không gian hệ thống, muốn cười mà không dám, vì sợ thu hút Hi Triệt tới, đây có phải là "huynh hữu đệ cung" trong truyền thuyết không?

Không thể nào, ngươi mạnh như vậy sợ y làm gì? Trục Trần không hiểu.

Trục Trần nghe được Hi Triệt mình gọi liền rời đi, hoàn toàn quẳng sự tình này ra sau đầu.

Bắc Mạc Khanh hoang mang nhìn đại ca, xem ra đại ca đoán được rồi, có nên trực tiếp nhận sai hay không đây?

Cuối cùng cục diện này bị Nam Cung Nguyệt Ly tiến vào đánh gãy, Bắc Mạc Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, đến thật đúng lúc, tiểu nha đầu này thật biết điều, chờ mấy ngày nữa sẽ thưởng cho tiểu nha đầu.

Nam Cung Linh đen mặt nhìn Nam Cung Nguyệt Ly đi vào, không cần nghĩ, chắc chắn đến đây tìm Khanh đệ.

"Hoàng thúc, người xem Lý nhi đã lớn, Hoàng thúc mười năm không gặp có nhớ ta không..."

Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy mình bị đánh một trận có khi tốt hơn, tiểu nha đầu này thật lắm lời, đau hết cả đầu, Bắc Mạc Khanh đưa mắt cầu cứu đại ca, nhưng Nam Cung Linh không thèm để ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi